Dưới sự lôi kéo của Đoá Đoá, vất vả lắm mới tới trước cửa Nghiêm gia, thế nhưng có đánh chết Lý Dật Phong cũng không theo Từ Quân Nhiên vào. Nói theo lời của anh ta thì mỗi lần bước vào nhà, vừa nhìn thấy anh ta là hai ông cụ lại giảng đạo lý tư tưởng chính trị. Đối với Lý Dật Phong mà nói, điều này còn khó chịu hơn cả việc đem anh ta đi giết.
Chẳng còn cách nào, danh tiếng của Nghiêm Vọng Tung ở huyện Vũ Đức chẳng ai có thể sánh được, ông lại là cấp trên của Lý Đông Viễn - bố Lý Dật Phong. Hơn nữa tính của ông lại nóng như lửa, mà Lý Dật Phong lại đang trong giai đoạn “u mê dốt nát”, sao có thể không sợ cho được?
Long Ngâm Nguyệt tiên sinh thì càng khỏi phải nói. Ông là hiệu trưởng trường học công lập thị trấn Lý Gia. Hầu hết những người biết chữ ở đây đều do một tay ông dạy dỗ, đương nhiên Lý Dật Phong cũng không phải là ngoại lệ. Mặc dù anh ta chỉ học hết cấp tiểu học ở trấn, cấp hai và cấp ba thì lên học trên huyện thế nhưng với vị hiệu trưởng này anh ta vẫn vô cùng kính nể.
Có hai vị đại thần ở đây, có đánh chết Lý Dật Phong cũng không theo Từ Quân Nhiên bước vào.
Từ Quân Nhiên gật đầu cười khổ, mặc dù bản thân chưa từng thấy nhưng chuyện này thì đã nghe dì Đoá Đoá nói qua.
Sau khi dặn dò Từ Quân Nhiên xong, Lý Dật Phong liền quay trở về nhà. Anh ta phải báo tin Từ Quân Nhiên đã trở về cho bố và bà nội biết.
- Đoá Đoá, sức khoẻ của ông Nghiêm dạo này thế nào?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Tiểu La Ly.
Tiểu La Ly cắn móng tay rồi gật đầu nói:
- Thì…chắc là vẫn khoẻ, dù sao thì ông vẫn thích lớn tiếng quát mắng người khác.
Từ Quân Nhiên nhịn không dám cười thành tiếng, quả nhiên tính khí của ông cụ vẫn rất nóng nảy.
Thực ra hôm nay gã đến Nghiêm gia là có nguyên nhân cả.
Theo những gì Từ Quân Nhiên nhớ được về thế hệ trước, sau hai tháng ở thủ đô không ai ngó ngàng đến, lại nhìn thấy các bạn học ai cũng có tiền đồ sáng lạn, cha nuôi không chấp nhận cảnh bị Hoàng Tử Hiên bố thí đành ngậm ngùi quay về huyện Vũ Đức, từ đó về sau không vực dậy được nữa. Thế nên bây giờ hắn mới không để cho Hoàng Tử Hiên có cơ hội, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp liền trực tiếp quay trở về huyện Vũ Đức.
Thà rằng dứt khoát rời đi còn hơn ở đó chờ đợi bị người khác sỉ nhục.
Hơn nữa lần này Từ Quân Nhiên quay trở về huyện Vũ Đức chẳng khác nào “rồng về với biển, hổ đến núi cao”.
Hai người đang nói chuyện thì một giọng nói chậm rãi, quen thuộc cất lên:
- Đoá Đoá, con đang nói chuyện với ai ngoài cửa vậy
Từ Quân Nhiên nhún vai, quả nhiên chỉ một khắc ngay sau đó liền nghe thấy giọng của Tiểu La Ly hét lớn:
- Là anh Quân Nhiên ạ.
- Quân Nhiên?
Sau câu hỏi có chút hồ nghi, một giây sau đó bóng của Nghiêm Vọng Tung đã xuất hiện ở cửa, theo sau là gương mặt hết sức ngạc nhiên của Long Ngâm Nguyệt.
- Ông nội Nghiêm, thầy ơi, con về rồi!
Mắt Từ Quân Nhiên có chút ướt ướt, kính cẩn cúi người chào, dành cho hai người phía trước mặt sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng.
Cái cúi người này là vì đời trước, cũng là vì đời này.
- Haha, về thì tốt, về thì tốt.
Long Ngâm Nguyệt đưa tay ra vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên. Đứa học trò này là do một tay ông dạy dỗ, nói là thầy trò chứ thực ra thân thiết chẳng khác nào cha con.
Nghiêm Vọng Tung sửng sốt một chút, gật đầu rồi nói:
- Vào nhà rồi nói.
Bố mẹ của Nghiêm Đoá Đoá không sống ở huyện Vũ Đức, bọn họ đi làm ở khu thành phố Toàn Châu. Từ Quân Nhiên vẫn nhớ hình như họ đều là công nhân bình thường. Nghiêm Vọng Tung nghiêm túc cẩn trọng, không hi vọng con cái mình bị cuốn vào con đường làm quan nên cũng không sắp xếp cho họ công việc gì.
- Quân Nhiên, năm nay con tốt nghiệp chưa?
Đợi sau khi Từ Quân Nhiên ngồi xuống sopha Nghiêm Vọng Tung mới kinh ngạc hỏi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Dạ, con lấy bằng tốt nghiệp rồi ạ.
- Hả?
Long Ngâm Nguyệt và Nghiêm Vọng Tung cùng nhìn nhau sau đó không ai bảo ai cùng nhìn sang Từ Quân Nhiên. Hai người đều là những người từng trải, có kinh nghiệm nhiều năm, Từ Quân Nhiên là lớp sinh viên tốt nghiệp khoá đầu tiên khi kì thi đại học được khôi phục trở lại, các cơ quan bộ ngành ở thủ đô phải tranh nhau giữ chân Từ Quân Nhiên mới phải, sao nó lại quay về huyện Vũ Đức chứ?
Trên đường về Từ Quân Nhiên đã chuẩn bị sẵn cái cớ rồi. Mặt hắn vô cùng bình tĩnh giải thích:
- Bố mẹ con đều ở đây, hơn nữa con thấy nơi này cần con hơn.
Thời điểm đầu thập niên 80, tư tưởng của người dân không phức tạp như sau này. Lúc đó mặc dù cuộc sống vật chất thiếu thốn nhưng rất ổn định. Không nói đến việc không có nhân viên nghỉ việc, khoảng cách giàu nghèo cũng không lớn như 30 năm sau này. Có thể nói, lớp trí thức thời đó là tự do nhất, hạnh phúc nhất. Bởi vì lúc đó bọn họ chỉ cần nghĩ làm thế nào để thực hiện ước mơ của mình là được, chẳng cần để ý tới hiện thực tàn khốc của cuộc sống.
Hơn nữa lúc đó, chủ nghĩa lý tưởng cũng không phải một chủ đề bị cười nhạo, số người kiên quyết từ bỏ công việc ở trung ương để trở về quê hương như Từ Quân Nhiên không phải là ít. Lúc đó người ta gọi đó là cống hiến vì chủ nghĩa lý tưởng, còn dùng ánh mắt bây giờ để nhìn thì bị coi là ngây thơ, thiếu hiểu biết. Nhưng lúc đó, bọn họ chính là những người đã từ bỏ những điều kiện rất tốt, dùng tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình để theo đuổi ước mơ.
Những người như vậy, cho dù có ở thời nào thì cũng rất đáng được tôn trọng!
Cho nên, khi Từ Quân Nhiên nói ra suy nghĩ của mình thì Long Ngâm Nguyệt là người đầu tiên gật đầu. Ông là một học giả thuần tuý, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của Nho giáo, trong suy nghĩ của ông, học sinh của mình làm vậy là đúng. Bởi vì “có ơn tất phải báo” đó là phẩm chất cơ bản nhất của một con người.
Tuy nhiên Nghiêm Vọng Tung lại chau mày không đồng ý với Long Ngâm Nguyệt. Ông đang suy tính nên sắp xếp thế nào cho Từ Quân Nhiên.
Sinh viên tốt nghiệp trường Đại học Kinh Hoa, nếu như đặt ở thủ đô cũng sẽ được người ta tranh giành chiêu mộ, cho dù là có đến Giang Nam thì cũng là tụ điểm ánh sáng khiến người khác chú ý, điều đáng ngại là chỉ sợ chẳng bao lâu sau Từ Quân Nhiên sẽ bị lãnh đạo thành phố điều đi.
Dường như Từ Quân Nhiên đã nhận thấy nỗi khổ tâm của Nghiêm Vọng Tung, hắn khẽ cười rồi lấy từ trong túi ra một món đồ đặt lê trà kỉ:
- Ông nội, đây là chứng nhận của trường con, là tự con đòi về cơ sở địa phương, con không muốn hưởng thụ cuộc sống an nhàn ở trong cơ quan. Con muốn sống cùng những người nghèo khó!
Đời trước dù lớn nhỏ thì cũng được coi là cán bộ cấp sở, sao Từ Quân Nhiên lại không nghĩ đến chuyện này chứ? Mặc dù hắn chủ động rời bỏ thủ đô khiến Hoàng Tử Hiên không có cách nào hạ thủ thế nhưng sau khi về quê, thân phận là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho hắn. Suy cho cùng bây giờ cái thiếu nhất đó chính là thiếu nhân tài, lãnh đạo cấp trên sẽ không để một sinh viên xuất sắc như vậy ném ở cái huyện Vũ Đức nhỏ bé kia, một khi có lệnh điều đi, chỉ sợ ngay đến cả Nghiêm Vọng Tung cũng chẳng thể cản nổi.
Cho nên Từ Quân Nhiên đã dứt khoát xin lãnh đạo của khoa và Đảng trong trường viết cho một bức thư, xin cho mình được ở lại cơ sở địa phương, trở về với quần chúng nhân dân. Nói theo lời của Từ Quân Nhiên thì đó chính là:
- Tôi là đứa con được người nông dân nuôi lớn, đời này kiếp này tôi sẽ nghiêm túc, cố gắng chăm chỉ, dùng hết sức mình để phụng sự nông dân!
Lúc trước, cuộc sống đại học vẫn chưa bị những thứ đen tối của xã hội vật chất vấy bẩn, bất kể là người nghiên cứu hay người học đều giữ cho mình một tấm lòng son. Hơn nữa có người còn cảm thông với hoàn cảnh của Từ Quân Nhiên, viết cho hắn tờ giấy chứng nhận. Nội dung thư rất đơn giản, bên trong thư chứng nhận Từ Quân Nhiên là một sinh viên xuất sắc của trường, sau khi từ chối lời mời ở lại trường, anh chỉ một lòng muốn trở lại quê hương, mong huyện Vũ Đức chấp nhận.
Một tờ giấy chứng nhận như vậy, thế hệ sau của Từ Quân Nhiên sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, thế nhưng ở vào thời điểm ấy nó lại là được coi là bằng chứng thép!
Xem xong tờ giới thiệu được đóng dấu đỏ của trường đại học Kinh Hoa, trên mặt Từ Quân Nhiên nở một nụ cười hài lòng:
- Khá lắm chàng trai, ở lại huyện uỷ công tác vậy.