“Thứ hai, cô ấy rất tốt bụng, không hề xấu xa như con nghĩ.
Ngoài ra, cô ấy sẽ dẫn theo một cậu em trai nữa tới chơi với các con.”
Thẩm Dư nghe được hai từ “em trai”, lập tức liền tiến lên phía trước.
“Cha, em trai còn nhỏ hơn cả con sao?”
Thẩm Các buông lỗ tai nhỏ của Thẩm Luyện ra.
Thẩm Luyện xoa xoa lỗ tai mình, vẫn không thể lý giải nổi.
“Cha, vì sao chứ, con có thể chăm sóc hai em mà, không cần bà ta phải tới đây.”
Thẩm Các nghiêm túc đối diện với Thẩm Luyện.
“Thẩm Luyện, năm nay con cũng đã năm tuổi rồi, sang năm sẽ vào lớp 1, con là anh cả trong nhà, luôn phải làm một tấm gương sáng cho các em.
Lần này con phản đối cũng vô dụng, chờ đến khi ông nội Trần của con phê duyệt hồ sơ, cha sẽ lập tức đón cô ấy về đây, có hiểu không?”
Thẩm Luyện cúi đầu xuống, cậu biết, chuyện này đã được ông nội Trần đáp ứng rồi, đồng nghĩa với việc không còn cách nào để thay đổi.
“Hiểu ạ.”
Thẩm Luyện đáp một tiếng.
“Được rồi, trong nồi vẫn còn nước nóng, ba đứa mau đi tắm nào.”
Đối với Thẩm Các mà nói, tắm rửa cho ba đứa con trai không khác gì một trận chiến đấu.
Ba anh em ngủ chung một gian phòng.
Thẩm Các sắp xếp thu dọn xong cho ba đứa trẻ thì ra sân giặt quần áo.
Thẩm Đồ đang chơi cây súng gỗ mà hôm nay mới ‘tậu’ được, còn không quên nghiêng đầu sang hỏi anh trai.
Từ khi sinh ra cậu đã trắng trẻo xinh xắn, trông rất ngoan ngoãn.
“Anh, sắp có mẹ rồi, anh không thấy vui sao?”
Thẩm Luyện không có tâm trạng để nói chuyện, cậu là anh cả, đương nhiên biết suy nghĩ nhiều hơn mấy đứa em.
“Em không biết mẹ kế đều không tốt sao? Cô của Tiểu Béo qua đời, chú dượng liền cưới vợ mới, bà ta liền đối xử không tốt với anh họ của Tiểu Béo.”
Thẩm Đồ không hiểu hết được, mặc dù có đôi khi cậu cũng không nghe lời.
Nhưng sao có thể tự đánh mình chứ.
“Không sao, em không sợ mẹ kế.”
Khi nói những lời này, cậu còn nắm chặt nắm tay để cổ vũ cho bản thân.
Thẩm Luyện thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn em trai.
“Em đừng nghịch nữa, mau ngủ đi, nếu không thì đầu không thể thông minh lên được đâu.”
Thẩm Đồ hừ một tiếng, cậu chỉ chưa trưởng thành thôi, chứ thông minh thì có thừa.
Quay đầu định nói chuyện cùng em trai, ai ngờ nó đã ngủ say như heo rồi, trên miệng còn chảy cả nước miếng, không biết là đang nằm mơ được ăn món gì.
Ngày hôm sau, tin tức Thẩm Các sắp kết hôn lan truyền khắp quân khu, còn bay sang cả thôn bên cạnh.
Quan trọng là…anh lại kết hôn với một người đã có một đời chồng, thật không thể tin nổi.
...........
Thẩm Các phải tới đơn vị huấn luyện nên mọi chuyện đều do An Dạng quyết định.
Anh luôn đặt hết tâm tư vào công việc, coi công việc là số 1, cho dù người ngoài có rỉ tai nhau những câu chuyện tầm phào thì cũng chẳng có cớ gì để bàn tán về anh.
Thời gian huấn luyện khoảng bốn, năm ngày.
Lý lịch gia đình của An Dạng đã được điều tra xong.
Tư lệnh Trần cũng đã phê duyệt báo cáo kết hôn cho anh.
Thẩm Các cầm báo cáo đi tìm lãnh đạo để xin nghỉ.
Trung đoàn trưởng Hàn năm nay đã gần tuổi 50, những lời đồn đại lúc trước đều là sự thật, sau khi ăn Tết Nguyên Đán ông sẽ bị điều đến đơn vị khác, và căn cứ theo kết quả của những cuộc khảo sát thì người mà ông đề cử chính là Thẩm Các.
Thực ra, dựa vào những chiến công của Thẩm Các, lẽ ra anh phải lên chức trung đoàn trưởng từ lâu rồi.
Có điều, cấp trên cực kỳ coi trọng anh, cho nên họ muốn anh huấn luyện và trau dồi thêm thật nhiều.
Trung đoàn trưởng Hàn phê duyệt cho anh nghỉ phép.
“Tiểu tử thúi này cuối cùng cũng quyết định kết hôn rồi, từ giờ trở đi mới có một gia đình thực thụ.”