Thẩm Các khẽ nở nụ cười, mặc dù chỉ kết hôn theo hiệp ước, nhưng trong lòng anh cũng rất phấn khởi.
Từ quân khu đến thôn Đại Loan phải mất tầm ba, bốn ngày đi đường.
Anh về nhà thu dọn quân tư trang, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi mới lên đường.
Thẩm Luyện dẫn hai cậu em trai ra cửa đứng, nghiêm túc xếp thành một hàng.
“Cha, lần này trở về, có phải cha sẽ dẫn bọn họ về cùng không?”
Thẩm Các không quay đầu lại nhìn mấy đứa, anh còn đang bận thu dọn hành lý.
“Đúng vậy, cha sẽ mau chóng trở về, hai ngày này các con ở nhà nhớ phải nghe lời ông bà, biết chưa?”
Thẩm Luyện vâng một tiếng.
Ngày thường, cậu nhóc luôn ngoan ngoãn vâng lời.
“Cha, người cứ yên tâm, chúng con chính là những đứa trẻ biết nghe lời nhất.”
Thẩm Các cũng không hỏi han gì nhiều, anh kéo khoá balo thật chắc chắn, cầm lên rồi chuẩn bị rời đi.
“Cha đi đây.”
Thẩm Luyện cùng hai đứa em trai ngoan ngoãn đứng ở cửa tiễn Thẩm Các.
Thẩm Đồ thấy cha đi rồi, lập tức liền duỗi tay lôi kéo Thẩm Luyện.
“Anh ơi, chúng ta đi mò ốc đi.”
Vèo một cái, ba đứa trẻ chạy tót đi chơi.
Lúc An Dạng nhìn thấy Thẩm Các cũng mới chỉ là ngày thứ ba sau khi cô xuất viện, không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
Cô nhờ thím ba mua một tấm vải, hiện đang dùng nó để may quần áo cho Phương Kỳ.
Thực sự bây giờ cậu nhóc chỉ có hai bộ đồ, một trong số đó là quần áo của cháu nội thím ba.
Mỗi gia đình chỉ được phân phát một khối vải nhất định, để có một bộ quần áo mặc thì phải tiết kiệm rất lâu mới may được.
Nhất định cô sẽ trả lại quần áo cho người ta.
Thẩm Các vừa đi vào thôn vừa hỏi đường, mọi người liền biết đây là chồng sắp cưới thứ hai của An Dạng.
Nhìn qua cũng khá đẹp trai mà! Cái bà già Lưu Hồng Hà này toàn nói quá.
Sao có thể mắng nhiếc chửi bới cháu gái mình như vậy?
Tuy nhiên, dù tò mò thế nào thì họ cũng không đi theo.
An Dạng đem mấy rổ kim chỉ đặt trên chiếc bàn may nhỏ ngoài sân đi cất.
“Anh ngồi trước đi, tôi đi rót chén nước.”
Thẩm Các gật đầu, đặt cặp da lên mặt bàn, nhìn những tấm vải dệt trên bàn may liền biết cô đang làm gì.
Tay nghề thật sự không tồi.
Phương Kỳ đứng bên cạnh mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Các?
Hai ngày nay cậu bé đã khá hơn một chút, sẽ có một vài phản ứng đơn giản, nhưng hầu như vẫn không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Các nhìn đứa bé này, nghe nói là nhỏ hơn Thẩm Dư một tuổi, nhưng sao lại quá mức gầy yếu như vậy?
An Dạng bưng bình sứ trắng đựng nước tới, sau đó ngồi xuống đối diện anh, duỗi tay ôm Phương Kỳ vào lòng.
Thật ra Thẩm Các cũng đang khát, không khách khí mà duỗi tay nhận lấy chén nước, một hơi uống hết.
“Đồng chí An Dạng, báo cáo kết hôn tôi đã soạn xong rồi, cô nhớ mang theo chứng minh thư, khi nào đi qua huyện uỷ chúng ta sẽ làm giấy đăng ký kết hôn.”
An Dạng ‘à’ một tiếng, nói thật, bây giờ cô cũng mới phát hiện ra, hôn lễ ở nông thôn không quá chú trọng tới giấy đăng ký kết hôn, mà chủ yếu là tiệc tùng cỗ bàn.
Nguyên chủ và Phương Đại Quân cũng chưa từng đi đăng ký.
“À đúng rồi, trước khi đi anh đã đưa tiền cho bác gái cả của tôi, tôi sẽ trả lại, không biết anh đưa cho bà ấy nhiều tiền không?”
Thẩm Các nhìn bộ dáng này của Phương Kỳ, phỏng đoán chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Không cần đâu, cũng không nhiều, tôi chỉ muốn bà ấy đối xử với thằng bé tốt một chút.”
An Dạng sờ sờ đầu Phương Kỳ.
“Tôi biết, nhưng anh làm như vậy, thực ra nên nói trước với tôi một tiếng, để tôi biết được con số chính xác.”
Thẩm Các thấy An Dạng rất nghiêm túc, như thể lần đầu tiên có người kiểm soát anh về phương diện này.