Ông cụ tự bắt mạch cho, trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Lúc phát tác có uống thuốc không?"
Tô Duệ lắc đầu, nguyên chủ có thuốc, ở trong hộp mây.
Tới lâu như vậy, Tô Duệ vẫn không mở ra. Với cô mà nói, cái hộp kia quá mức riêng tư, cũng có vài phần nặng nề.
Mặc dù cô vẫn luôn không đồng ý quan niệm tình yêu là trên hết của nguyên chủ, nhưng tôn trọng lựa chọn của đối phương.
"Ông viện trưởng, sao vậy ạ?" Tiểu đoàn trưởng Vương nói: "Bây giờ bệnh tình cô ấy nghiêm trọng không?"
"Khá tốt." Ông viện trưởng thu tay, nhàn nhạt nói.
Nhìn tình hình có vẻ được điều trị rất tốt.
"Thời gian này cô ấy đã phát tác liên tục hai lần." Trương Ninh lo lắng nói.
"Mệt nhọc quá độ, tâm trạng không ổn định, những thứ này đều là nhân tố dẫn đến phát tác thường xuyên." Ông viện trưởng vừa cho thuốc, vừa dặn dò Tô Duệ: "Bình thường phải nhớ đừng làm việc nặng, ổn định tâm trạng một chút."
"Vâng." Tô Duệ gật đầu: "Cảm ơn ông."
Trên đường trở về, Trương Ninh lặng lẽ kéo ống tay áo chồng: "Em thấy hay là đừng để Tô Mai làm công việc ở nhà ăn, mệt mỏi như vậy."
Tiểu đoàn trưởng Vương nhìn bóng người cao gầy trước mắt, thấp giọng nói: "Cô ấy làm công việc này không lâu, chờ có tiền hỗ trợ, cô ấy phải mang con rời khỏi bộ đội."
"Ồ, vậy cô ấy đi đâu?"
"Không có công việc, cô ấy và đứa trẻ thể lập nghiệp ở thành phố, sẽ bị điều về quê."
Sau khi kích thích dị năng, ngũ giác của Tô Duệ bén nhạy gấp mấy lần người thường.
Lời của hai người vào trong tai cô, Tô Duệ bất giác ngẩn ra, điều về quê!
Nếu không nhớ lầm, thì chỉ còn chưa đầy một năm nữa là ba năm, lúc này trở về không phải là chuyện gì tốt.
Còn nữa, gia đình nguyên chủ không phải là Tiểu Hắc Đản còn tấm bé ngây thơ và Lâm Niệm Doanh sống chung mấy ngày với nguyên chủ. Phải đi về thật thì Tô Duệ cảm thấy từng phút mình đều có bại lộ nguy hiểm.
Không được, cô phải nghĩ cách ở lại.
Muốn ở lại thì phải nhanh chóng điều dưỡng thân thể, tối thiểu là không thể động một chút là ngất xỉu.
Sau nửa đêm, Tô Duệ chờ hai đứa trẻ ngủ, ngồi xếp bằng ở cuối giường, điều động dị năng trong cơ thể, bắt đầu di động khắp toàn thân, hết vòng này đến vòng khác. Đến trời sáng, mặc dù dị năng vẫn chỉ có một cọng tóc nhỏ, nhưng sự khó chịu ở tim đã dịu đi.
Bà Vương không yên tâm về Tô Duệ, sáng sớm đi giày cao su, che ô tới.
Lúc đó, Tô Duệ gánh đòn gánh thùng nước, đang chuẩn bị xuống núi gánh nước.
"Buông xuống! Mau để xuống cho bác!" Bà Vương thấy vậy vội đi lên mấy bước, kéo đòn gánh, cả giận: "Tình hình mình ra sao, trong lòng không biết sao? Làm cái gì đấy! Buổi sáng Vương Tuấn gánh nước cho nhà rồi, thêm một gánh nữa là đủ cho ba mẹ con dùng. Mới sáng sớm, cháu gấp làm gì?"
"Cháu đến nhà ăn làm việc mà, chuyện trong nhà cũng phải làm xong trước." Tô Duệ cười nói: "Không thể tới muộn về sớm."
"Làm việc!" Bà Vương giận đến giơ tay lên đánh cô: "Ngày hôm qua đã mệt đến đã hôn mê, hôm nay cháu còn muốn làm việc, không muốn sống nữa à?"
"Đi về, trở về cho bác, nằm cho tốt đi." Bà Vương đẩy cô.
Tô Duệ không muốn làm trái ý tốt của bà Vương, vừa đi về theo tay bà Vương, vừa luôn miệng đáp lời: "Được, được, bác đừng có vội, nghe bác, cháu không đi, hôm nay không đi."
"Thế này còn tạm được." Bà Vương buông tay ra, trên mặt nở nụ cười, ngẩng đầu thấy tiểu đoàn trưởng Vương gánh hai thùng không đi ra từ nhà, nói: "Vương Tuấn, nhà xong rồi, gánh một thùng cho tiểu Mai."
Trong nhà Tô Mai không có chậu nước, chỉ có hai thùng gỗ, một lần nhiều nhất cũng chỉ có thể gánh một thùng giúp cô.
"Vâng." Tiểu đoàn trưởng Vương gật đầu, nói với Tô Duệ: "Thùng để ở đây, gánh xong, tôi gọi cô."
"Phiền phức rồi." Tô Duệ áy náy nói.
Tiểu đoàn trưởng Vương khẽ gật đầu, gánh thùng không đi qua hai người, đảo mắt đã biến mất ở trong cơn mưa phùn lất phất và sương mù sáng sớm.
Tô Duệ để thùng xuống, kéo cánh tay bà Vương, nói: "Thời gian còn sớm, cháu đưa bác trở về chợp mắt một hồi nhé?"
Bà Vương nghiêng đầu nhìn cửa sổ phòng ngủ nhà cô: "Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản dậy chưa?"
"Phải lát nữa." Theo kinh nghiệm mấy ngày liên tiếp, Tô Duệ đoán: "Một hai giờ nữa là Tiểu Hắc Đản sẽ dậy. Lúc Niệm Doanh mới tới, dậy rất sớm, gần đây cũng giống Tiểu Hắc Đản."
"Trẻ con mà, không chỉ như vậy..."
Đưa bà Vương về nhà, Tô Duệ xách giỏ trúc Trương Ninh cứng rắn trả lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời, chẳng biết mưa đã tạnh từ lúc nào, trong mây lóe ra ánh sáng nhạt ấm áp. Có vẻ hôm nay trời trong.
Vạch lá chuối tây trên giỏ, bên trong đầy một giỏ, gạo, bột, rong biển, muối biển sĩ quan hậu cần cho vẫn còn ở đó. Tối hôm qua nấu cơm, Trương Ninh chỉ lấy hai con cá biển không lớn ăn.
Tô Duệ nhếch môi dưới, chỉ cảm thấy thiếu nợ tình nghĩa nhà họ Vương càng ngày càng nhiều.