"Được, có chuyện gì thì cô để Niệm Huy hoặc là Niệm Doanh ra sau gọi người, chị Trương và bác Vương vẫn luôn ở đây." Tiểu đoàn trưởng Vương nói: "Về phía nhà ăn, lát tôi đi qua sẽ xin nghỉ với sĩ quan hậu cần giúp cô."
Tô Duệ ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn."
"Lát đừng quên uống thuốc." Tiểu đoàn trưởng Vương nhớ xưa kia nhớ Lâm Kiến Nghiệp nói vợ mình sợ uống thuốc nhất, nên trước khi đi không quên dặn dò.
Mài dao xong, Tô Duệ cầm xẻng đào mấy cây tỏi ở sườn núi trước nhà, hái rồi rửa sạch sẽ, cắt nhỏ trộn với bột, gói bánh rau, nấu cháo, làm rau trộn rong biển.
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản dụi mắt, mông trần đi ra từ phòng ngủ, đứng ở ngưỡng cửa gian nhà chính mà đi tiểu ra ngoài.
Tô Duệ thấy vậy thì nhíu mày, vừa định nói gì, trong miệng Lâm Niệm Doanh gọi "Thím", mơ mơ màng màng đi ra đứng song song cùng Tiểu Hắc Đản, kéo quần đùi xuống, nhắm hai mắt, đi tiểu theo.
Tô Duệ: "..."
Thói quen này có lúc nào!!!
"Hai con." Tô Duệ vẫy tay với hai đứa đã đi xong: "Tới đây."
"Thím." Lâm Niệm Doanh dụi mắt, tỉnh táo hơn một chút, nhìn Tô Duệ ân cần nói: "Ngực thím còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tô Duệ giơ tay lên vuốt tóc bù xù trên đầu cậu bé: "Không phải bên ngoài có nhà vệ sinh sao, sao đứng ở cửa đi?"
"Cháu..." Lâm Niệm Doanh ngượng ngùng mà cúi đầu, không không biết xấu hổ mà nói do thấy em trai như vậy, cảm thấy tiện, nên làm theo: "Ngày mai cháu đi ở nhà vệ sinh."
"Ừ." Tô Duệ xoa đầu cậu bé: "Đi mặc quần áo."
Tiểu Hắc Đản thấy vậy, cặp mắt nhanh như chớp chuyển một cái, xoa xoa cánh tay kêu lên: "A, lạnh quá, lạnh quá, mẹ, con đi mặc quần áo."
Dứt lời, cậu bé xông vào phòng ngủ như một làn khói.
Tô Duệ "Hừ", cất giọng nói về phía bóng lưng chạy trốn của cậu bé: "Tiểu Hắc Đản, lúc trước thì mẹ cũng bỏ qua. Vừa rồi mẹ thấy rồi, bây giờ là mùa hè, này từ nay về sau, thời tiết sẽ càng ngày càng nóng hơn, không thể nữa đứng ở cửa đi tiểu. Nếu không khi trời nóng, ra cửa sẽ toàn mùi khai, khó ngửi chết."
"Ai bảo mẹ nhét lon đi tiểu ra ngoài nhà." Tiểu Hắc Đản vừa kéo quần áo lên người, vừa lè lưỡi làm một mặt quỷ với bên ngoài: "Ở quê nhà cũng không thấy mẹ sạch sẽ như vậy! Coi chừng con viết thư cho bà nội, nói mẹ bắt nạt con."
Tô Duệ múc nước hắt ở cửa: "Ồ, đã học viết thư rồi à, tiến triển học tập thật nhanh!"
"Được chứ, viết luôn." Tô Duệ đặt chậu nước rửa mặt cho hai đứa ở trên kệ trúc: "Mẹ viết rồi gửi về giúp con."
Tay mặc quần áo của Lâm Niệm Doanh dừng một lát, mím môi, hơi do dự, thò đầu ra hỏi: "Thím, cháu... Cháu có thể viết thư cho mẹ cháu không?"
"Có thể." Tô Duệ dọn xong bát đũa, thúc giục hai đứa: "Nhanh rửa mặt ăn cơm."
"Ôi, có cháo gạo trắng." Tiểu Hắc Đản rửa mặt xong, hoan hô, ngồi ở trước bàn, bưng cháo lên ăn một miếng trước.
Tô Duệ cầm một cái bánh lên, tách ra, kẹp ít rong biển vào, đưa cho cậu bé.
Tiểu Hắc Đản cầm bánh ăn: "Mẹ, cái giòn giòn này là cái gì?"
"Rong biển." Tô Duệ đưa bánh đã kẹp trong tay cho Lâm Niệm Doanh: "Một loại rau mọc ở trong biển."
"Rất ngon." Tiểu Hắc Đản há miệng to nhai, ăn rất ngon: "Chúng ta có nhiều loại rau này không?"
"Còn đủ ăn ba, bốn bữa." Tô Duệ nói.
"Có hơi ít!" Tiểu Hắc Đản nhìn chằm chằm rong biển trong bánh, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, xoắn xuýt.
Tô Duệ để cháo xuống, cầm bánh rau lên, liếc cậu bé, chỉ coi là cậu bé thích ăn, sợ ăn xong rồi sẽ không còn cho nên rầu rĩ: "Trong tay mẹ còn có ít tiền, lần sau đến nhà ăn hỏi sĩ quan hậu cần xem có thể mua mấy cân không."
"Sĩ quan hậu cần?" Tiểu Hắc Đản quay đầu hỏi Lâm Niệm Doanh: "Là bác ngày hôm qua làm ít bánh ngọt cho chúng ta sao?"