Bà lão không ngờ Thẩm Uyển lại nhiệt tình như vậy, trong lòng không khỏi thêm đau xót vì cô, mặc kệ nói thế nào thì bà cũng đã khiến con dâu này chịu thiệt thòi rồi.
Lúc trước bà cũng không biết thân thể lão tam lại có vấn đề nhỏ thế này.
Sau khi hai người kết hôn, mắt thấy mấy gia đình nhỏ khác kết hôn xong cũng đã có con cái, nhanh thì một hai tháng đã mang thai, chậm thì cỡ nửa năm, kết quả hai đứa nhỏ nhà mình kết hôn suốt hơn nửa năm cũng không có chút phản ứng.
Hai người rơi vào đường cũng nên đành đi xem bác sĩ.
Trong thôn bọn họ có một vị bác sĩ họ Cố, rất có bản lĩnh, sau khi giúp hai người kiểm tra thì đưa ra một ít vấn đề, rồi yêu cầu lão tam đi bệnh viện hạng nhất làm kiểm tra.
Kết quả kiểm tra đúng như dự đoán của bác sĩ Cố, vấn đề không nằm ở con dâu, mà là nằm trên người con trai.
Theo lời của bác sĩ, bởi vì lượng tinh trùng của người con trai thứ ba tương đối thấp, cho nên dẫn đến tỷ lệ mang thai của người phụ nữ cũng giảm.
Không có nghĩa là không thể thụ thai, nhưng độ khó quả thực là tương đối cao, cần có yếu tố may mắn, ngay cả bác sĩ cũng không thể quyết định có thể thụ thai được hay không.
Đó là một trường hợp đặc biệt trong thôn, có rất nhiều người phụ nữ không thể mang thai, đại đa số người ngoài đều phán đoán nguyên nhân là do phụ nữ, không bao giờ cho là đàn ông có vấn đề.
Chính vì vậy Thẩm Gia Dương không quan tâm đến chuyện này, anh nghe lời bác sĩ Cố nên cũng đã tìm ra nguyên nhân không có con.
Về phần Thẩm Gia Dương, anh không muốn vợ mình phải chịu trách nhiệm, vì đó là chuyện của anh, nên trách nhiệm đương nhiên sẽ là của một mình anh.
Nhưng Thẩm Uyển lại không đồng ý.
Cô tuyệt đối không chấp nhận được việc người khác sẽ chê cười và coi thường chồng vì điều này, đàn ông đều là những người đáng kính cả.
Thẩm Uyển vốn hiền lành dễ nói chuyện, nhưng lại trở nên cứng rắn vì vấn đề này, đến khi cô bị mấy bà vợ trong thôn khua môi múa mép, cô cũng cảm thấy chuyện đó chẳng có gì to tát cả.
Cuộc đời là do chính cô sống, dù người khác nói gì thì cũng đâu liên quan đến cô?
Dưới thái độ cứng rắn của Thẩm Uyển, vợ chồng và bố mẹ chồng đã biết tình trạng thể chất của Thẩm Gia Dương, bà lão luôn cảm thấy có chút xấu hổ với con dâu, nên luôn muốn bồi thường cho cô ở những mặt khác.
Những điều này trong lòng Thẩm Uyển đều rất rõ.
Nhưng cô thật sự không cảm thấy uỷ khuất, cũng không cần mẹ chồng phải chăm lo chiếu cố.
Bà cụ là người có đầu óc tỉnh táo, thấy cô không muốn nói đến chủ đề này, tự nhiên sẽ không cố chấp, cười đáp: "Được rồi, con bé là con gái của vợ chồng các con, các con cảm thấy hợp là được.”
Thẩm Uyển cười nói với bà lão về ý nghĩa của cái tên.
Mẹ chồng con dâu nói chuyện một hồi cũng bỏ qua cái đề tài này, nói đến sau cùng, bà lão lại vỗ vai để cho cô yên tâm nuôi con, về phần thân phận và nguồn gốc của đứa trẻ, bà sẽ giúp cô giải quyết tốt trong hai ngày tới.
Có sự bảo đảm của bà lão, thực sự khiến Thẩm Uyển cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, khi rời đi, bà lão cầm lấy tấm vải nhét vào trong tay cô, mặc dù cuối mảnh vải có một chút mảnh vụn, nhưng số lượng lại không tính là nhỏ.
Khi Thẩm Uyển trở về phòng với đống vải, Thẩm Tiểu Vũ vẫn đang ngủ say sưa.
Cô thử nhiệt độ trên trán của đứa bé, thấy không nóng lên nữa nên cũng yên tâm phần nào, giờ ngoài trời mưa nên cô không làm được việc gì nhiều, suy nghĩ xong cô tìm hộp kim chỉ và lấy một ít vải trên tủ đầu giường, dự định sẽ dành thời gian để may một số quần áo cho em bé.
Thẩm Uyển có một đôi tay rất khéo léo, cho nên việc may vá luôn làm rất tốt, ngay khi tìm thấy kim chỉ, cô liền bắt đầu vào việc ngay.