Mới làm chưa được bao lâu, bên ngoài đã có người gõ cửa.
“Em dâu, em có trong đó không?”
Thẩm Uyển nghe thấy giọng nói của chị dâu thứ, vừa định đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy quả trứng mà chồng cô đặt trên đầu giường, thứ này quá bắt mắt, cô nhanh chóng đem quả trứng cất đi, nếu không để chị dâu thứ nhìn thấy, cô sẽ không thể giải thích nguồn gốc của nó.
Xong xuôi rồi Thẩm Uyển mới quay người mở cửa cho chị dâu thứ đi vào.
Chị dâu thứ này là một người biết kiềm chế.
So với người chị dâu cả có hơi cau có và ồn ào, thì sự hiện diện của cô ấy ở nhà có thể không mạnh mẽ như vậy, nhưng so với ở cùng chị dâu cả thì ở cùng cô ấy chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Bởi vì cô ấy làm việc và nói chuyện rất có trật tự, là một người rất có đạo lý.
Thậm chí, khi trong nhà gặp chuyện gì, bà lão còn sẵn sàng nói chuyện với con dâu thứ hai hơn là con dâu cả.
Con dâu cả đã tỏ ra phản đối rõ ràng việc Thẩm Uyển và chồng cô nhận nuôi đứa trẻ, lý do chỉ là vì ích kỷ và cô ấy không muốn phân chia khẩu phần ăn, nhưng con dâu thứ thì không.
Trước đây cô không những không đứng ra phản đối, mà sau khi mẹ chồng giải quyết xong chuyện nhận con nuôi, cô còn chọn một thời điểm thích hợp để đến gửi vài thứ cho Thẩm Uyển.
Đó là vài bộ quần áo cũ mà con gái cô đã mặc.
Ở nông thôn, cả vải và quần áo đều là đồ có giá trị.
Mặc dù quần áo cũ mà chị dâu thứ gửi qua không thể trực tiếp mặc cho đứa bé, nhưng sau khi cắt sửa lại và giặt xong vẫn có thể dùng làm tã cho em bé, mặc dù đã cũ nhưng độ mềm mại vẫn còn tốt, cô ấy có thể chủ động đưa đồ sang xem như cũng rất có tâm.
Thẩm Uyển trực tiếp kéo chị dâu thứ ngồi trở lại bên giường, cũng không khách khí, nhận lấy đồ rồi cười nói: "Chị dâu thứ, thật sự cảm ơn chị, em cũng vừa định may quần áo cho đứa bé, chị gửi quần áo cho em thế này thật sự em rất biết ơn chị!”
Chị dâu cũng nhìn thấy vài miếng vải vụn trên giường, cô mỉm cười, cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp nói: "Vừa lúc chị cũng không có việc gì làm, nào, để chị giúp em, quần áo của Đại Hoa, trẻ con cũng không mặc được, nhưng vẫn có thể dùng làm tã lót.”
Vừa nói chuyện, cô ấy vừa kéo đống quần áo về phía mình, bắt đầu tháo từng miếng vải, trên đống quần áo này cũng không biết đã khâu khâu vá vá bao nhiêu lần, có chỗ đã không thể sửa thêm nữa, không bằng đem chúng làm tã lót cho em bé.
Mấy chuyện này ở nông thôn đều là những chuyện rất bình thường.
Không chỉ trẻ nhỏ, mà người lớn cũng như thế, quần áo còn có thể sửa thì còn có thể mặc, nếu không sửa nổi mới đổi cái mới.
May quần áo mới quá tốn vải, lại còn rất quý, khó mà mua được.
Bây giờ nhà nào cũng thiếu ăn thiếu mặc, ai đâu còn tư tưởng dư tiền để mặc quần áo mới, miễn là mặc được là được rồi, phải biết quần áo nhà nào không mặc được thì vẫn có thể đem cho nhà khác mặc.
Một số quần áo đã trải qua nhiều đời chủ âu cũng là chuyện thường tình.
Ngay cả quần áo trên tay con dâu thứ cũng là quần áo của cô sửa lại cho con cô mặc.
Từ lúc mới sinh đến nay, con gái cô chưa bao giờ mặc được quần áo mới, khó khăn lắm mới tiết kiệm được một số vải để sử dụng nó vào thời điểm quan trọng.
Có được một chiếc áo mới mặc, cũng là một chuyện đáng để khoe khoang!
Thấy chị dâu thứ đã bắt đầu làm, Thẩm Uyển cũng bắt đầu đem hộp kim chỉ lại, nhìn chị dâu cười cười: “Vậy làm phiền chị dâu thứ rồi.”
Quan hệ giữa hai chị em vốn dĩ không tệ, chị giúp em thì em giúp chị, những việc nhỏ như vậy là chuyện thường.
Chị dâu thứ nghe cảm ơn xong cũng không ngẩng đầu lên một cái.
Hai người bận luôn tay luôn chân, miệng cũng không nhàn rỗi.