Lại một lần nữa bên cạnh bé cưng xuất hiện những đồ vật ly kỳ.
Tim Thẩm Uyển loạn nhịp, phản ứng đầu tiên của cô là kéo chăn bông ở bên cạnh che lấp những đồ vật mới xuất hiện, sau đó đứng dậy đi tới cửa phòng mở cửa nhìn một cái, xác nhận là không có ai cảm thấy nhẹ nhõm, cô đóng cửa phòng và quay lại nhìn lần nữa.
Kể từ khi cô nhìn thấy mọi thứ xuất hiện từ không khí xung quanh bé cưng ngày hôm qua, cô đã hình thành thói quen tốt là đóng cửa bất cứ lúc nào, không chỉ đóng cửa mà còn phải đóng rất chặt.
Bằng không lỡ có ai từ bên ngoài trực tiếp xông vào, vừa lúc nhìn thấy trường hợp xuất hiện đồ vật từ không trung kia, e rằng việc vui này sẽ nổi danh khắp vùng! Sau khi trở lại bên giường, Thẩm Uyển một tay sờ sờ ngực, một tay gõ lên chóp mũi Thẩm Tiểu Vũ, có chút run rẩy nói: "Con thật sự là muốn dọa chết mẹ, nếu khi nào bên cạnh con lại xuất hiện đồ vật thế này thì có thể trực tiếp nhắc cho mẹ biết thì tốt rồi!” Thẩm Tiểu Vũ xoay chuyển đôi mắt, cô cũng nghĩ như thế mà! Nhưng hiện tại cô cũng không có cách nào biểu đạt trực tiếp ý nghĩ của mình được, phải đợi đến khi biết bò, biết ngồi, cô sẽ cố gắng hết sức để làm một cái "ám hiệu” với cha mẹ.
Bên này Thẩm Uyển nói xong thì không khỏi bật cười.
Xem ra cô đã ngơ ngác đến phát ngốc rồi, bé cưng nhỏ như vậy sao có thể cùng cô nói cái gì được chứ? Ngay cả khi con bé có thể nói chuyện, con bé cũng đầu thế biết được những thứ này xuất hiện xung quanh mình như thế nào! Thẩm Tiểu Vũ lúc này a a lên hai tiếng, khiến cho sự chú ý của Thẩm Uyển lại tập trung vào những thứ được giấu dưới lớp chăn bông, nếu cô không nhìn nhầm thì có rất nhiều thứ vừa xuất hiện, không giống như ngày hôm qua, một quả trứng, một nắm gạo và đậu nành.
Nghĩ đến đây, cô liền mở chăn bông lên, muốn xem bên trong ẩn chứa thứ gì.
Sau khi nhìn rõ, vẻ mặt cô lại đổ ra.
Là một người thuần nông, cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra gạo cao lương và bột ngô.
Thậm chí cũng không cần phải chạm vào hoặc nhìn kỹ.
Gạo và bột ngô này tốt hơn nhiều so với những loại ngũ cốc tinh chế mà cô đã thấy ở Cung Tiêu Xã cho người dân thành thị, thậm chí cách một lớp túi, cô còn cảm thấy có thể ngửi thấy mùi thơm của bột ngô.
Còn có gạo cao lương, chưa kể đầy đặn, cả vỏ cũng đã được cạo sạch, nhìn như không còn sót lại một chút cặn nào!
Nó cũng quá sạch sẽ đi! Phải biết rằng hiện nay ngay cả vỏ của cơm cao lương, người muốn ăn cũng không có mà ăn! Thẩm Uyển bất giác nuốt nước miếng, cô nhận thức sâu sắc rằng những thứ này hoàn toàn khác với những thứ vụn vặt của ngày hôm qua, cô cũng biết rằng những gạo cao lương và bột ngô này cộng lại cũng đủ cho cả nhà ăn mấy bữa.
Sự nhận ra này khiến trái tim cô đập có chút nhanh, đầu óc hơi choáng váng trong một lúc.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa đánh cô bừng tỉnh.
Thẩm Uyển bị tiếng đập cửa liên tục làm cho rối rắm, nhìn những đồ vật trên giường mà trong lòng thấp thỏm, lập tức lật chăn lấp hết chúng lại.
“Tiểu Uyển, mở cửa!” Nghe thấy giọng nói của người đàn ông nhà mình, hơi thở của Thẩm Uyển bỗng nhẹ nhõm trở lại.
Cô mở cửa nhanh chóng, sau khi chắc chắn rằng người đàn ông của cô là người duy nhất ở cửa, cô kéo anh vào và đồng thời khoá cửa lại.
Thẩm Gia Dương bị vợ làm cho có chút bối rối, đưa tay sờ trán cô, buồn cười nói: "Tiểu Uyển, em làm sao vậy? Giống như có ăn trộm vậy, có chuyện gì?" Thẩm Uyển kéo đưa tay anh xuống, trừng anh một cái, cô kéo anh đến bên giường, vén chăn bông lên để anh xem bên dưới giấu thứ gì: “Bên cạnh bé cưng lại xuất hiện thêm mấy thứ nữa, em đóng
cửa không phải là vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn sao? Hơn nữa lần này đồ vật xuất hiện so với lần trước còn nhiều hơn!”