Ô Đào từ chợ phế phẩm trở về thì lại bắt đầu đi nhặt lõi than, hôm nay kiếm được một đồng một mao đương nhiên là không ít, nhưng mà mục tiêu mười đồng trong bảy ngày vẫn là một khoảng cách khá lớn, cô bé dù có liều mạng làm cả buổi thì tính thế nào cũng không đủ được.
Nhưng cô bé cũng không có cách nào khác, cô bé nhỏ như vậy, không có phương pháp kiếm tiền khác, chỉ có thể dựa vào việc nhặt lõi than.
Ngày hôm nay về, Huân Tử kín đáo đưa cho cô bé một cái bọc nhỏ, dùng giấy báo dúm dó bao lấy, bên trong là một thứ gì đó cứng rắn, Ô Đào đoán được đây là tiền, cô bé nhận, khẽ nói: "Anh Huân Tử, cám ơn anh, về sau nếu như em kiếm được tiền thì em sẽ trả lại cho anh.”
Huân Tử: "Anh đã hỏi ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng nghe nói, nhưng bọn họ nói, đó là ý của mẹ em, bọn họ cũng không tiện quản nhiều.
Trước đó bọn họ thật ra đã từng nói là nên cho em đi học, nhưng mẹ em không trả lời.”
Huân Tử được đi học, nhưng mà cũng chỉ học có hai năm, rồi lại ở trong nhà thời gian dài, bây giờ nhìn lại trường học cũng không muốn đi lắm.
Ô Đào: "Ừm, em hiểu rồi, em sẽ nỗ lực.”
Tiền tiêu vặt của Huân Tử tổng cộng có hai đồng ba mao, hiện tại cộng thêm tiền tiết kiệm của cô bé và của anh trai cho, Ô Đào đếm, tất cả có bốn đồng sáu mao bảy phân.
Ô Đào tính thử, hình như còn thiếu năm đồng ba mao ba phân.
Còn năm ngày nữa, một ngày phải kiếm nhiều tiền như thế, thật sự là khó khăn với Ô Đào.
Cô bé dùng mười ngón tay cũng không biết tính thế nào, Huân Tử cũng giúp đỡ cô bé, nhưng cuối cùng cũng chỉ vò đầu không rõ.
Ô Đào cuối cùng cũng nghĩ ra, trước tiên cô bé sẽ tính năm đồng bằng cách đếm ngón tay, cuối cùng tính ra được là một ngày phải làm ra được một đồng, còn lại ba mao ba phân, một ngày có lẽ phải kiếm thêm được sáu phân, tương đương một ngày phải nỗ lực kiếm được một đồng sáu mao.
Ô Đào trợn tròn hai mắt, cô bé cảm thấy ngày nào cũng phải kiếm một đồng đã rất là khó khăn.
Huân Tử nhìn: "Ô Đào, liều mạng thôi, anh sẽ đi nhặt cùng em!”
Ô Đào gật đầu: "Ừm.”
Cô bé cảm thấy cô bé rất có thể sẽ không tích lũy được mười đồng, thế nhưng cô bé cũng không có biện pháp khác, cũng không thể từ bỏ, nên vẫn phải cắn chặt răng cố gắng, không chừng ngày mai sẽ có thể nhặt được rất nhiều rất nhiều tiền thì sao!
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Huân Tử và Ô Đào đi nhặt than, tìm khắp nơi xong, Huân Tử lại lén lút giúp đỡ Ô Đào, để lại đồ tốt cho cô bé nhặt.
Ô Đào hiểu rõ trong lòng, đương nhiên là rất cảm động.
Bởi vì có Huân Tử giúp đỡ, cộng thêm Ô Đào suốt ngày không ngừng nhặt nên quả nhiên đã nhặt được nhiều hơn.
Có một ngày mà nhặt được tận một đồng ba mao, còn có một ngày nhặt được một đồng hai mao.
Chuyện này khiến cô bé mừng rỡ vô cùng, cũng dấy lên hi vọng.
Ngày đó sau khi nhặt lõi than, bọn họ về nhà có đi ngang qua toà nhà lớn kia, Ô Đào nhớ tới cậu bé mặc sơ mi trắng ngày đó, chính là cậu bé đã giúp đỡ để cô bé tránh đi.
Cô bé không nhịn được hỏi Huân Tử: "Đại học Bắc Kinh có phải là một trường đại học rất lợi hại hay không?”
Huân Tử: "Đó là dĩ nhiên, người học ở đại học đó đều là học sinh xuất sắc, về sau chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn.
Nhưng mà tòa nhà này không phải là Đại học Bắc Kinh, hiện tại Đại học Bắc Kinh đang ở đường Học Viện, nơi này chỉ là di tích văn hóa, di tích văn hóa chỉ là nơi để tất cả mọi người đi xem.”
Ô Đào không hiểu những thứ này, nhưng cô bé vẫn không nhịn được nghĩ.
Cậu bé kia có lẽ rất lợi hại, cậu ấy có lẽ đã được đi học, biết chữ, lúc tính tiền có lẽ cũng không cần bày ra mười ngón tay đếm đếm như mình.
Có lẽ chỉ cần năm ngón tay là có thể tính ra.
Vào hai ngày cuối cùng, cô bé chỉ thiếu hai đồng bảy, chỉ cần một ngày kiếm được một đồng ba mao năm thì cô bé sẽ có thể đạt được số tiền kia.
Chuyện này khiến toàn thân cô bé kích động hẳn lên, hận không thể không ngủ nữa mà đi khắp toàn thành phố để nhặt!
Mấy ngày nay sau khi Thanh Đồng tan việc cũng đi nhặt giúp cô bé, mọi người cùng nhau nhặt, nên nhanh hơn rất nhiều.
Chuyện này khiến cô bé càng thêm phấn chấn, còn thiếu chút nữa thôi, cô bé nhất định sẽ có thể thành công!