Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Chương 18: Gió tuyết (2)

Chương 18: Gió tuyết (2)

Vào ngày này, nửa đêm cô bé mới về đến nhà, sau đó chỉ ngủ một lát, rồi liền chạy ra ngoài.

Cô bé muốn liều mạng, muốn đi nhặt lõi than!

Nhưng mà ai biết đêm hôm đó, bên ngoài có gió rất lớn, giống như muốn đánh bật tung cả căn phòng nhỏ.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, còn có tuyết đang rơi xuống, gió gầm thét giống như là đang phát tiết, hơn nữa bông tuyết đã rơi tung bay đầy trời.

Cây Hải Đường trụi lủi phía trước cửa sổ nhà cô bé giống như sắp bị thổi tới mức bật rễ, đồ vật được chất đống linh tinh bên trong góc khu nhà bị gió thổi bay đi khắp nơi, thậm chí đến cả rau cải trắng được che kín bằng chiếu hương bồ dưới mái hiên cũng bị tung lên.

Ô Đào lập tức trợn tròn mắt, thì thào nói: "Con còn có thể đi nhặt lõi than không?”

Ninh Diệu Hương tức giận nói: "Còn băn khoăn cái này nữa hả, mau dậy đi! Rau cải trắng nhà ta bay rồi đấy!”

Lúc nói đến "Rau cải trắng", bà đau lòng như mất mạng, vội vàng túm áo bông lên muốn xuống giường.

Ô Đào và Thanh Đồng cũng cùng nhau đứng lên, mặc áo bông, đi giày giải phóng, chạy ra ngoài.

Lúc này cả vườn cải trắng đều bị thổi lăn lộn đầy đất, những người nhà khác cũng đều đã tỉnh, mọi người bắt đầu thu dọn cải trắng nhà mình.

Ô Đào và Thanh Đồng chạy loạn khắp viện, cuối cùng cũng sắp xếp lại được cải trắng nhà mình.

Ninh Diệu Hương cầm chiếu hương bồ để che lại cải trắng, nhưng gió quá lớn, chiều hương bồ cũng bị thổi phồng lên.

Thanh Đồng hô to: "Đi đến chỗ tường xây chuyển mấy viên gạch đến đây!”

Ô Đào lúc này mới nhớ ra, mau chóng chạy đi dời gạch.

Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng cầm chiếu hương bồ che cải trắng lại.

Sau đó một mình Thanh Đồng giữ, Ninh Diệu Hương cũng đi dời gạch, một nhà ba người bận rộn cả buổi, cả người toàn là tuyết với bùn, cuối cùng mới đè được chiếu hương bồ lại.

Nhà những người khác trong viện cũng lần lượt vội vàng làm xong, trong sân rộng đã là lộn xộn một mảnh, bồn rửa mặt rỉ sét bị thổi lăn loạn khắp sân, phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng.

Cái chăn bông mền bị thổi về phía chân tường, hòa cùng với những bông tuyết, điên cuồng vần vũ.

Cả nhà Ô Đào trở lại trong phòng, ai cũng rét đến mức run lập cập.

Cô bé và Thanh Đồng ôm nhau chui vào bên trong chăn, sưởi ấm cho nhau.

Ninh Diệu Hương lại không dám nằm xuống, nhìn ra cửa kính bên ngoài, cắn răng nói: "Chúng ta mới chỉ đè mấy viên gạch lên, lát nữa nếu như cái chiếu lại bị xốc, cải trắng nhà ta bị đông lạnh thì mùa đông này ăn cái gì đây!”

Sau đó còn nói tiếp: "Nhìn nhà khác, đắp nhiều như vậy cơ mà.”

Ô Đào mặc dù đã cóng đến mức tay chân không có tri giác, nhưng mà nghe bà nói như vậy thì vẫn đứng lên đi ra bên ngoài xem.

Cửa sổ nhà cô bé hình thoi, cô bé thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài gió rất lớn, căn bản không nhìn ra được cái gì.

Cô bé chỉ cảm thấy trong mắt toàn là tuyết bị gió cuốn lấy, còn có cành cây khô của cây Hải Đường ngoài cửa sổ rầm rầm đập loạn.

Cô bé liền nói: "Phủ vậy là được rồi, cũng chưa chắc nhà khác đã đắp kín hơn.”

Ninh Diệu Hương: "Con thì biết cái gì, con nhìn người nhà họ Phan xem, vây quanh cả một vòng gạch!”

Bà buông tiếng thở dài, cũng không nhìn nữa, nhưng mà nghe tiếng gió phía ngoài, chung quy vẫn lải nhải: "Haizz, có đàn ông và không có đàn ông chính là khác nhau như vậy đó, bình thường một mình ta còn có thể kiếm tiền nuôi con, nhưng đến thời điểm nguy cấp mấu chốt, gió thổi trời mưa cần người có sức lực lớn, nhà ta không có đàn ông, làm gì cũng mệt cả người.”

Ô Đào không nói gì, Thanh Đồng cũng không lên tiếng.

Bọn họ biết một khi Ninh Diệu Hương nói đến cái này, thì đằng sau nhất định sẽ lại bắt đầu kể câu chuyện kia.

Đầu tiên là nói lúc ấy tại sao bà lại gả cho cha bọn họ, rồi lại nói tiếp là lúc trước cha bọn họ cũng tạm được, có văn hóa, kết quả sau này vì chơi đùa lung tung, nên mới xảy ra hiện trạng như này.

Ở giữa sẽ giản lược một phần, về việc cha bọn họ là người thế nào bà sẽ không nhắc đến, bà sẽ trực tiếp tiến vào phần chửi ông ấy.

Chửi cha bọn họ là đồ khốn, hãm hại cả một đời của bà, lại chửi ông ấy mặc kệ con cái, cuối cùng lại bắt đầu nói mình số khổ.

Trong quá trình này, nếu Ô Đào và Thanh Đồng nói một câu nào, cho dù là an ủi thì bà cũng sẽ đem tất cả lửa giận đối với cha bọn họ phát tiết lên trên người bọn họ.

Cho nên hai đứa bé chẳng đứa nào dám nói chuyện.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch