Ninh Diệu Hương cười nói: "Nó muốn đi học, muốn làm người có văn hoá, chê mẹ làm trở ngại nó.”
Thanh Đồng nghĩ nghĩ, giật mình: "Năm nay đã bắt đầu chiêu sinh, Ô Đào có thể đi học được rồi!”
Ninh Diệu Hương tức giận: "Đi học, nào có tiền, nếu nó có thể kiếm cho mẹ mười đồng thì mẹ còn có thể cho nó đi học!”
Ô Đào nghe xong, lập tức nói ngay: "Tại sao lại là mười đồng? Đi học cần mười đồng sao?”
Ninh Diệu Hương: "Một học kỳ học phí hai đồng rưỡi, phí học ba đồng một năm, phí sách vở đồ dùng học tập phải ba đồng, còn có mấy cái vụn vặt khác nữa.
Không có mười đồng thì con chân trước vừa đi học, chân sau đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi!”
Ô Đào: "Vậy, vậy con sẽ tích lũy tiền.”
Ninh Diệu Hương: "Con một ngày nhặt lõi than ba mao tiền, muốn không ăn không mặc luôn hả? Con cho dù một tháng tích lũy đủ thì mẹ vẫn là nuôi không con à?”
Ô Đào: "Vậy làm sao kiếm được?”
Ninh Diệu Hương nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, cho con một tuần lễ, nếu con có thể tích lũy đủ mười đồng, mẹ sẽ cho con đi học.
Nếu như tích lũy không đủ, về sau con phải nghe lời đi nhặt lõi than.
Chờ lớn hơn một chút sẽ cho đi học việc, tốt hơn đi học nhiều."
Thanh Đồng thấy vậy, liền khuyên: "Được rồi, Ô Đào, em đi học làm cái gì, để anh dạy cho em biết mấy chữ là được chứ gì, ít nhất cũng có thể biết được đường đi.
Đi học có gì vui đâu, phải dậy sớm, còn phải làm bài tập, học không được giáo viên còn phạt đó!”
Thế nhưng là Ô Đào không muốn đi học việc, cô bé muốn đi học.
Cô bé cũng không hiểu quá nhiều, cũng không biết về những con đường khác, hiện tại ánh mắt của cô bé chỉ có thể nhìn thấy, trong tay chỉ có thể với tới, đó là con đường đi học.
Không đi học thì không được!
Cho nên Ô Đào cắn răng: "Được, con sẽ tích lũy tiền, một tuần lễ con sẽ tích lũy đủ mười đồng, mẹ chuẩn bị cho con đi học đi!”
Ninh Diệu Hương nghe vậy, cũng không quan tâm nữa Ô Đào, bận bịu việc của mình.
Ô Đào biết là bà đồng ý, ngồi ở chỗ đó, còn có hơi ngỡ ngàng.
Vừa mới dùng hết sức bình sinh để phản kháng Ninh Diệu Hương, đây là tất cả dũng khí của một đứa bé hiện tại là cô bé.
Ninh Diệu Hương đã đồng ý, cô bé phải bắt đầu nghĩ xem làm như thế nào mà trong một tuần có thể làm ra mười đồng.
Cơm tối Ô Đào vẫn không ăn, cũng không phải cô bé hờn dỗi, mà là thực sự không cảm thấy đói, trong lòng toàn là chuyện cần suy nghĩ.
Thanh Đồng lại gần: "Tự dưng nổi điên cái gì thế, là ai xui em đi học?”
Ô Đào ôm đầu gối ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, không ngẩng đầu nhìn Thanh Đồng: "Không ai xui cả, em muốn đọc sách, em muốn tiến lên.”
Thanh Đồng vươn tay sờ lên đầu của cô: "Có phải em phát sốt rồi hay không...
Cũng không có nóng mà...”
Ô Đào hiểu rõ ý của Thanh Đồng, cô bé mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng từng thấy rất nhiều chuyện.
Cô bé cũng biết, hiện tại đi học và đọc sách không phải chuyện gì tốt, nhà ai có người đọc sách thì đều rất vất vả.
Ô Đào trước kia cũng cảm thấy, đọc sách có ý nghĩa gì, nói không chừng còn gây chuyện.
Nhưng mà hiện tại cô bé đã thấy qua tương lai, cho rằng tất cả mọi thứ cũng chỉ là nhất thời, về sau sớm muộn gì cũng phải cần đến sách.
Hiện tại không đọc, chờ về sau đọc, lớn tuổi rồi, cũng không vào được bao nhiêu!
Ô Đào liền nói: "Anh, đến một lúc nào đó, mọi người đều phải biết chữ.”
Thanh Đồng: "Biết chữ để làm gì?”
Ô Đào: "Biết chữ có thể nhận ra biển số tàu xe!”
Thanh Đồng: "Không biết chữ cũng có thể nhận ra mà, em nhìn xem, nhà họ Bành trong nội viện chúng ta cũng không biết chữ, không phải cũng có thể đi ra ngoài ngồi xe sao.”
Ô Đào: "Anh sẽ không biết viết thư, mấy ngày trước nhận được thư của bà Bành, anh còn nhờ người khác đọc hộ!”
Thanh Đồng cười nhạo: "Ai mà rảnh rỗi ngày nào cũng viết thư chứ, hơn nữa có thể tìm người khác xem, tìm người khác viết cho mà!”
Ô Đào bắt lấy đầu đề câu chuyện: "Vậy lỡ như người khác cũng nghĩ giống như anh, tất cả mọi người đều không đi học, đều không biết chữ, vậy anh tìm ai?”
Thanh Đồng nghẹn lời.
Ô Đào tiếp tục nói: "Có người muốn nhờ người khác đọc thư viết thư, có người có thể giúp người khác đọc thư viết thư, vậy sao anh không làm cái người có khả năng giúp đỡ người khác viết thư đọc thư?”
Nói xong cái này, trong nội tâm cô bé cũng có chút đắc ý.
Thanh Đồng lớn hơn cô bé ba tuổi, bình thường cũng coi như là nhanh mồm nhanh miệng, cô bé chắc chắn nói không lại Thanh Đồng.
Nhưng bây giờ, cô bé đã tìm được khuyết điểm trong lời nói của Thanh Đồng, ngăn chặn miệng Thanh Đồng.
Cô bé lại tiếp tục nói: "Em nghe người nhà họ Phan nói, nói mấy năm trước đại viện chúng ta còn có lớp xóa nạn mù chữ.
Điều này nói rõ quốc gia chúng ta không muốn mù chữ, muốn mọi người đều biết chữ, hiện tại không cố gắng đọc sách cũng chỉ là nhất thời, sớm muộn gì cũng đều phải biết chữ, đều phải xóa nạn mù chữ!”
Thanh Đồng nghĩ nghĩ, vò đầu: "Em muốn đi học, nhưng không phải mẹ không muốn sao? Em sẽ đi đâu kiếm ra mười đồng đây?”
Ô Đào: "Em sẽ tìm cách, em sẽ dùng sức tìm cách, em đi nhặt lõi than, liều mạng nhặt, em không ngủ được cũng phải nhặt.
Em không quan tâm, làm gì cũng phải nghĩ cách làm ra được mười đồng.”
Ô Đào cầm nắm đấm, lớn tiếng tuyên bố: "Em muốn đi học!”
Thanh Đồng bị Ô Đào làm cho rung động, cậu hơi kinh ngạc mà nhìn cô em gái bé bỏng này: "Được...”