Đêm hôm đó, cô bé lấy cái bánh cao lương còn lại từ trong nồi ra, dùng sức gặm, rồi lại ừng ực ừng ực rót một ấm nước sôi, sau đó liền cõng theo cái giỏ gỗ và cái cào nhỏ đi ra ngoài.
Thanh Đồng thấy vậy, cũng muốn đi ra ngoài, lại bị Ninh Diệu Hương gọi lại.
"Dừng lại, không được đi!”
"Mẹ!”
Ninh Diệu Hương trực tiếp ném cây chổi qua đó: "Nguyên một đám bọn mày đều không biết nghe lời.
Rốt cuộc là cái kiểu gì đây, có phải là muốn chọc tao tức chết hay không? Nó điên rồi, mày cũng đi theo điên luôn hả? Mày nhìn nhà ta giống như nhà sẽ đọc sách sao? Nhà ta không đọc sách!”
Thanh Đồng trợn tròn mắt, nghĩ thầm, chỉ là đọc sách thôi mà, có cần thiết như vậy không?
Ninh Diệu Hương càng nói càng tức giận: "Cha của bọn mày đi rồi, nếu như chết thì còn tốt, chỉ sợ lão ta nửa chết nửa sống liên lụy đến chúng ta.
Bọn mày có phải cũng định giống như thằng cha bọn mày tới hại tao hay không, đời tao bị lão ta làm hại còn chưa đủ sao, còn để lại hai đứa tiểu súc sinh bọn mày ở nơi này hại tao nữa!”
Bà cứ nói nhao nhao một hồi, người hàng xóm bên cạnh nghe được, liền chạy tới khuyên, lại hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Ninh Diệu Hương còn mang theo buồn bực, nhưng mà vẫn nói: "Không có gì, đám trẻ con không nghe lời.”
Những người khác đương nhiên cũng chỉ khuyên nhủ, sau đó liền về nhà mình.
Thanh Đồng ngơ ngác nhìn mẹ của mình, cậu biết tính cách mẹ mình không tốt, nhưng mà lại chưa từng thấy bà đáng sợ như hôm nay, chí ít là trước kia bà cũng không đề cập đến cha lần nào.
Ninh Diệu Hương ngồi ở trên giường: "Về sau, đừng nhắc đến cha nữa, nếu như có ai bảo thì cứ bảo cha bọn mày chết rồi, có biết không? Ra ngoài bị xe đụng chết, đã sớm chôn, biết chưa?”
Thanh Đồng há to mồm, không lên tiếng.
Cậu nhớ tới năm ngoái, có lẽ là năm trước, lúc có người tới nhà điều tra, hỏi về cha, mẹ cũng nói là ông ấy chết rồi, nói rất rành mạch.
Lúc ấy cậu còn không hiểu chuyện, Ô Đào cũng không hiểu chuyện, nói là cha chưa chết, kết quả bị mẹ đánh một cái.
Ô Đào vừa đi ra ngoài liền nghe thấy trong nhà có tiếng la hét ầm ĩ, nhưng cô bé vẫn coi như không nghe thấy.
Cô bé lưng cõng giỏ trúc, một mạch đi ra ngoài, trong ngõ hẻm rất lạnh rất tối, trên mặt đất là nước bẩn của nhà ai đã kết thành từng miếng băng mỏng, cô cẩn thận từng li từng tí, để cho bước chân của mình được vững vàng.
Cô bé nhìn qua ánh đèn xuyên thấu qua bóng tối ở đầu hẻm, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là muốn đi học.
Mình phải đi ra ngoài, dù trời có lạnh, mình cũng phải đi ra ngoài, đây là điều duy nhất mình có thể làm vì chính mình.
Khi gió thổi qua mặt của cô bé, nước mắt của cô bé cũng rơi xuống, cũng không phải là thực sự muốn khóc, chỉ là quá lạnh, con mắt không tự chủ được rơi lệ mà thôi.
Chẳng qua là khi nước mắt trượt xuống, ngực cô bé lại khó tránh khỏi có một ít bi thương khó mà miêu tả, chuyện này khiến cả người cô bé giống như là một quả khí cầu bị bơm đầy vậy.
Cô bé không biết làm sao để miêu tả loại cảm giác này, cô bé không đọc sách nên cũng không biết biểu đạt loại cảm giác này, nhưng mà cô bé cảm thấy mình phải làm nó bể ra, làm loại khát vọng mãnh liệt kia bể ra, tựa như thổi phồng săm xe đạp lên, rồi "uỳnh" một tiếng nổ tung.
Loại khát vọng này khiến thân thể cô bé nóng lên, cô bé thậm chí còn không cảm thấy lạnh, cô bé cứng ngắc, ý chí chiến đấu sục sôi đi lên phía trước, đi ra khỏi hẻm.
Vừa đi ra khỏi hẻm, bên ngoài đã sáng lên, hai bên đường phố có những cây cột điện, đèn vàng cũng không sáng quá, nhưng cũng đầy đủ.
Ô Đào thuận theo ánh sáng đi ra, cô bé muốn đi ra đằng sau Cục Di tích Văn hóa, bình thường các đơn vị buổi tối sẽ đổ tro bếp, hơn nữa chắc chắn là không có người nào tranh cướp với cô.
Trên đường chỉ thỉnh thoảng có vài người đi đường đi qua, người nào cũng đeo khăn quàng cổ và mang theo cái mũ dày, không ai chú ý tới Ô Đào cả —— có lẽ dù chú ý tới thì cũng không để ở trong lòng, ở thời đại này, người nhà nghèo đêm hôm khuya khoắt ra nhặt lõi than cũng không phải không có.
Ô Đào đi một mạch tới Tung Chúc Tự, muốn vòng qua phía nam Tung Chúc Tự.
Nhưng ai mà ngờ lúc này, bất thình lình, bên cạnh vang lên một âm thanh sắc bén.
"Ngao, ngao—— “
Ô Đào sợ tới mức run lên một cái, bỗng nhiên lui về sau hai bước.
Cô bé thở sâu, liều mạng để cho mình trấn định lại, lấy ra cái cào từ bên trong giỏ trúc phía sau.
Cô bé siết chặt cái cào.
"Ngao, ngao —— “
Cái thanh âm kia lại vang lên lần nữa, rất thê lương.
Ô Đào nhìn dưới chân tường, bên kia có một gốc cây hòe già, cô bé cảm giác thanh âm kia tới từ dưới gốc cây hòe thụ truyền đến.
Cô bé mở to hai mắt, phát hiện trong bóng tối, quả nhiên có bóng người đang động đây.
Tay cầm cái cào của Ô Đào vẫn đang rung động, nhưng mà cô bé vẫn nói: "Này, ngươi là người hay quỷ? Ta, ta là Ô Đào, ta muốn học, ta muốn đi nhặt lõi than, ngươi hãy tha cho mạng ta..."
Cái bóng kia khụ khụ hai tiếng, sau đó run rẩy từ trong bóng tối đi ra.
Ô Đào nhìn chằm chằm, lúc này, trong đầu cô bé hiện lên rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như nhặt lõi than, ví dụ như đọc sách, cô bé thậm chí nghĩ đến, mình sẽ chết ở nơi này.
Sau đó ai sẽ giúp mình đưa cái cào và giỏ trúc trở về, cả cái bộ phim phóng sự kia nữa, có phải sẽ không tìm được cô bé nữa hay không?
To to nhỏ nhỏ, rất nhiều suy nghĩ hiện lên.
Mà lúc này đây, cô bé cuối cùng cũng thấy rõ ràng, đó tựa như là một người.
Một người mặc quần áo rách nát, chống quải trượng, tóc rối bời đến tận cổ, eo giống như con tôm uốn éo, còn phát ra tiếng ho khan rất khó chịu, giống như là muốn ho cả phổi ra.