Lý Thanh Vận giải quyết ba cái bánh bao, một cốc sữa bột lớn, cũng thấy hơi no căng, mấy cái bánh bao này đều rất lớn, nguyên liệu rất đầy đủ, bánh bao trong không gian thì mùi vị phong phú, có mùi của đồ gia vị, bánh bao mua tại quán cơm thì vị thịt càng nhiều, nguyên nước nguyên vị, tóm lại mỗi người mỗi vẻ.
"Quế Hoa này, không phải tôi nói bà chứ, sao bà không biết bày ra tư thế uy nghiêm của mẹ chồng, quản thúc con dâu nhà bà một chút, tiền của Đình Chu nhà bà kiếm được đánh đổi từ nguy hiểm mà bị cô ta tiêu xài phung phí như vậy, có một người con dâu phá sản như vậy thì có bao nhiêu tiền cũng không giữ được đâu, hôm nay tôi tận mắt thấy cô ta mua một xe đồ về đấy."
Liễu Thúy Hoa không chiếm được lợi ích từ tay Lý Thanh Vận, khi trở về nhà trong lòng nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thoải mái nên đặc biệt đứng chờ Liễu Quế Hoa: mẹ chồng của Lý Thanh Vận trên đường tan ca đang xách cái cuốc đi về nhà, lập tức tiến lên chào hỏi, giả vờ giả vịt tốt bụng nhắc nhở, thật ra lại là thừa dịp nói xấu cô.
Liễu Quế Hoa đã biết tính tình khó chịu của con dâu mình từ lâu, nên cũng không có gì lo lắng, hơn nữa con trai đi bộ đội đã bảy năm, tiền lương đã không phải là hơn mười đồng như lúc ban đầu, dựa theo chức vụ nâng cao thì hiện tại e là một tháng có đến gấp mấy lần mười đồng tiền, cho nên dù có cho con dâu tiêu xài mỗi tháng đến mười đồng tiền thì con trai bà ấy vẫn có thể tiết kiệm không ít, vì vậy bà ấy cũng không có gì lo lắng.
Hai điều mà bà ấy cảm thấy không hài lòng đối với Lý Chiêu Đệ đó là đưa tiền cho người ở nhà nhà mẹ đẻ và không chăm sóc tốt cho hai đứa con trai.
Đối với loại người như Liễu Thúy Hoa thì bà ấy lười cãi nhau, trực tiếp đi lướt qua bước về phía nhà mình, cũng không thèm để ý đến bà ta, Liễu Thúy Hoa tự mình làm mình mất mặt nên cũng hầm hừ rời đi.
Sau đó, khi mẹ Cố về nhà ăn cơm xong, lúc đang ngồi ở trong nhà chính hóng mát thì nhắc tới lời của Liễu Thúy Hoa đã nói cho cha Cố nghe, hai người đều thở dài một hơi.
"Không được, tôi vẫn nên đi nhìn một chút, không thể để nó tiêu xài toàn bộ cho nó được, ít nhất cũng phải để nó lấy vải ra làm hai bộ quần áo mùa thu cho hai đứa con trai của nó mới được, quần áo của Đại Bảo năm nay vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả.
Quần áo mùa thu năm trước cũng do tôi nối dài tay áo và ống quần để mặc tạm, quần áo mùa đông cũng chỉ có một cái áo khoác mỏng, ngay cả cửa cũng không dám bước ra, hơn nữa năm nay lại có thêm một đứa nhỏ." Mẹ Cố đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đùi nói.
"Ừ, bà đi nhìn xem đi, đừng quá tức giận, từ từ mà nói."
Cha Cố đồng ý cũng là vì lo cho cháu nội, hết cách rồi, ai bảo hai đứa nhỏ có người mẹ như vậy chứ, vợ của mình mỗi khi đi qua nhìn thấy cuộc sống của hai đứa nhỏ nhưng vậy thì khi trở về đều lo lắng đến nóng hết ruột gan.
Liễu Quế Hoa thấy đương gia cũng đồng ý bèn đứng dậy đi về phía bên kia.