Lý Thanh Vận không biết mẹ chồng đang trên đường đến, cô đang thu dọn đồ đạc mang về.
Hai chiếc chăn bông được bỏ vào tủ đầu giường, một chiếc chăn bốn cân để đắp vào mùa thu, một chiếc chăn tám cân để đắp vào mùa đông.
Vải vóc và len cũng được cất vào tủ trước, khi nào có thời gian sẽ lấy ra làm.
Sữa bột của hai người được cất vào tủ bát, khi nào cần thì lấy ra pha, bình sữa bột của Nhị Bảo được đặt riêng trên bàn, cùng với bình giữ nhiệt, có thể uống bất cứ lúc nào.
Cô lấy một bình sữa Pigeon cỡ trung trông đơn giản nhất, bỏ chữ trên đó, nhìn vẫn khá giống bình sữa của thời đại này.
Những món đồ mà cô đã mua như bánh quai chèo, kẹo trái cây và những đồ ăn vặt như kẹo sữa, bánh bơ mà cô mang đến đều được cất vào tủ đựng đồ ăn vặt.
Gạo, bột mì trắng, bột ngô, lúa mạch đen, kiều mạch, hạt ngô, các loại đậu lấy ra mỗi thứ một ít rồi bỏ vào tủ. Sau đó dùng một chiếc hộp đổ ra mười cân dầu đậu nành. Dầu, muối, tương, dấm và các loại gia vị, đường đỏ, đường trắng cũng lấy ra một ít, bỏ bao đi để mọi người không nhận ra.
Trong không gian còn có một miếng mỡ lợn, ba cân thịt ba chỉ, hai miếng xương sườn cô để vào trong giỏ ướp lạnh trước, đợi muộn một chút rồi lấy ra chế biến như vậy sẽ không dễ hỏng.
Rong biển và đồ ăn khô được cất vào tủ lương thực. Các món đồ lặt vặt như chai dầu hỏa và diêm cũng được cất gọn gàng.
Lý Thanh Vận gọi Đại Bảo đến.
“Đại Bảo, con xem đây là gì?” Lý Thanh Vận từ phía sau lấy ra hai đôi giày vải và ba đôi tất đưa ra trước mặt thằng bé.
“Giày, tất.” Đại Bảo vui mừng hét lên, ánh mắt không thể tin được nhìn Lý Thanh Vận, thằng bé không ngờ mẹ sẽ mua giày và tất cho nó.
Lập tức nước mắt trào ra.
“Thằng nhóc này, sao con lại khóc, mau thử đi.” Lý Thanh Vận không biết phải làm sao, nói. Đứa nhỏ này thật tình cảm, tính cách cũng trưởng thành hơn, không nghịch ngợm và hồn nhiên như những đứa trẻ bốn tuổi khác.
Đại Bảo lấy tay lau nước mắt rồi lại nở nụ cười.
Khi mẹ Cố đến gõ cửa, Đại Bão đang xỏ giày và đi lại, nghe thấy tiếng gõ cửa, thằng bé lao ra ngoài.
Lý Thanh Vận cũng vội vàng đuổi theo.
“Bà ơi, bà xem này, mẹ mới mua cho con đôi giày mới, có đẹp không ạ?” Đại Bảo nhìn thấy bà nội, vui vẻ khoe đôi giày mới của mình với bà.
“Đẹp, đẹp!” Bà nội nhìn thấy cháu trai mình vui vẻ như vậy, đâu có không nói tốt, bà ấy cũng không ngờ, Lý Chiêu Đệ sẽ mua đôi giày mới cho Đại Bảo, nhìn một cái là biết mua ở cung tiêu xã.
Mặc dù mua ở cung tiêu xã đắt hơn mình tự làm, nhưng bà cũng ngại không nói ra, Lý Chiêu Đệ có thể nghĩ đến việc mua giày cho con là tốt rồi, đối với cô bà cũng không yêu cầu quá cao.
Lý Thanh Vận nhìn thấy là mẹ Cố, chào một tiếng rồi lập tức quay vào nhà, cô thực sự không biết phải đối mặt với bà cụ như thế nào, bởi vì họ đã tiếp xúc với nhau rất nhiều, bà cụ rất hiểu Lý Chiêu Đệ, nếu tự nhiên thay đổi quá nhiều, rất có thể sẽ bị nghi ngờ.
Trước mặt trẻ con không hiểu chuyện gì và người dân trong thôn không biết cô, cô có thể làm chính mình như bình thường, nhưng trước mặt những người quen, cô chỉ có thể cố gắng làm theo cách nói chuyện và hành động của nguyên thân, tránh bỗng nhiên thay đổi quá nhiều.
Mẹ Cố cũng không tức giận, từ lâu bà đã quen với thái độ khinh thường của con dâu, nhẹ nhàng ôm hôn Đại Bảo rồi đi vào nhà, thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, trong lòng càng nghi ngờ.
Đại Bảo lấy tất và đôi giày khác ra khoe, đưa cho bà nội, đây đều là do mẹ mua, bà cụ rất kinh ngạc, nếu nói bỗng nhiên mua một đôi giày là do Lý Chiêu Đệ hứng lên mua, còn mua nhiều thứ cho đứa nhỏ như vậy, chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy rồi?
Đại Bảo đang láy hoáy với đôi giày và tất mới của mình.
Mẹ Cố lén liếc nhìn Lý Thanh Vận mấy lần, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, lời đã chuẩn bị từ trước nhưng lại ngại nói ra, người ta còn mua giày và tất cho con.