Suốt bao năm qua, ngoại trừ bà nội, không có ai thật sự đi để ý đến cảm nhận của cô.
Cha mẹ trọng nam khinh nữ, ai ngờ cô lại vừa lúc sinh ra ở thời đại kế hoạch hóa gia đình nghiêm khắc nhất, sinh đứa bé gái là Lý Thanh Vận xong, bọn họ lập tức quăng cô về quê cho bà nội nuôi, là bà nội dùng vô số chén nước cơm, cháo bột mới nuôi lớn cô.
Vì thế sau này cô lại có thêm một sinh vật tên là đệ đệ, cuối cùng cha mẹ cũng được như mong muốn.
Cô tên Lý Thanh Vận, cô rất thích cái tên này, đay là bà nội đi nhờ người đức cao vọng trọng trong thôn đặt cho cô, đôi cha mẹ nhẫn tâm kia của cô thậm chí còn chưa kịp đặt tên cho cô thì đã đưa cô về quê rồi.
Lúc bà nội mất thì cô đã học cấp ba, lúc này cha mẹ với không tình nguyện đón cô về thành, quay về gia đình mà cô không hề dung nhập vào được, không có người thân, chỉ có vô số điều toan tính, cha mẹ chỉ hi vọng cô nghỉ học sớm để đi làm, giúp đỡ gia đình, ai ngờ cô lại có thành tích rất tốt, trường học thà là miễn phí tiền học cũng muốn tuyển cô vào.
Hai người từng khóc than nói không có tiền lo cho cô ăn học, đến cả các chi phí phát sinh trong việc học của cô cũng không muốn đưa tiền, vậy mà quay đầu đã có thể mua nhà tìm công việc cho em trai, cũng vào thời khắc đó, trái tim của cô cũng đã chết.
Lý Thanh Vận vất vả được các giáo viên trong trường giúp đỡ thị đầu một trường học top đầu, dựa vào quỹ vay vốn sinh viên để hoàn thành việc học của mình.
Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khi các bạn học đều vui vẻ về nhà thì cô lại vội vàng chạy khắp nơi làm việc vặt kiếm tiền nuôi sống mình, không có ai hỏi cô sống có tốt không, năm nay có về nhà hay không.
Nhà, cô không có, cho nên trong lòng cô luôn chấp niệm muốn có được một căn nhà nhỏ của riêng mình.
Lý Thanh Vận thương cảm trong chốc lát, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bắt đầu kiểm tra lại xem còn sót gì không, suy nghĩ một lúc, phát hiện cô còn chưa chuẩn bị quần áo dày cho mùa đông, phải biết rằng mùa đông ở phương bắc thật sự rất lạnh.
Còn có nến để chiếu sáng cũng phải chuẩn bị một ít nữa, nông thôn đa phần đều dùng đèn dầu, so ra thì nến vẫn tiện hơn, phải chuẩn bị nhiều một chút.
Cô leo lên xe máy điện tiếp tục xuất phát, Lý Thanh Vận dùng số tiền còn lại để mua mười thùng nến, còn có sáu cái áo lót lông, có lớn có nhỏ.
Khi đi ngang qua phố ăn vặt, cô lại đóng gói một hộp bánh cung đình, mười cái bánh kem trái cây, mười hộp cổ vịt siêu ngon, mười chén bingsu thập cẩm, mười phần lẩu cây, còn có bánh đúc, bánh đậu đỏ, combo gia đình gà rán khoai tây chiên của KFC cô cũng mua mười phần.
Hiện tại trên người cô chỉ còn lại hai nghìn đồng cuối cùng, số tiền này không thể đụng đến nữa.
Quay về kho hàng, nhận hàng do siêu thị đưa đến, Lý Thanh Vận mệt đến mức nằm liệt trên ghế trước cửa kho hàng.
“Đếm ngược còn mười hai giờ.” Lại là giọng nói máy móc kia.
Nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, trăng lên đầu cành, Lý Thanh Vận tốn một ngày, cuối cùng cũng lấp đầy không gian, đổi mười tám vạn tiền tiết kiệm thành một đống vật dụng sinh hoạt, cảm giác sợ hãi đối với điều không biết trong lòng cũng giảm đi một ít.
Cô có nhiều vật dụng sinh hoạt như thế, cho dù có đi đến đâu, ít nhất cũng có thể bảo đảm có thể sinh sống vô lo trong một đoạn thời gian.
Cô chậm rãi đi đến phố ăn vặt, ăn một bữa buffet lẩu mà lúc trước cô luôn không nỡ ăn, nhét đầy bụng đến lúc ăn không vô bất cứ thứ gì nữa mới dừng lại, sau đó mới ôm cái bụng no về căn phòng cô thuê, sửa soạn các vật dụng tư nhân của mình bỏ vào trong thùng, cũng cất vào trong không gian.