Ô Đào cũng không dám chiếm lấy toàn bộ, bé bảo vệ phần tro than mà mình kéo đến trước mặt, ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn bọn họ, thấp giọng nói: "Mấy anh trai à, mọi người cũng muốn nhặt lõi than đá sao, chúng ta cùng nhau nhặt ở chỗ này đi."
Nếu như là ngày thường, bé cũng không khiếp sợ như vậy, chủ yếu là hôm nay mình chỉ có một người, không có bạn, phải thu mình lại.
Cầm đầu chính là hai bé trai, một người vừa mới được người kia gọi là anh Lâu, mặc áo bông quân lục, nhíu mày nhìn Ô Đào, không hé răng, một người khác còn đang ồn ào, cắt tóc húi cua.
Người tóc húi cua kia nói: "Ai là anh cô, đừng không có nhận người thân loạn lên, chỗ này là địa bàn của bọn tai, ai cho mày tới đây nhặt!"
Nói xong, cậu ta nhấc chân lên đá một cái, tro than kia bay lên bắn loạn khắp nơi, có một khối suýt chút nữa bắn vào đôi mắt của Ô Đào.
Tóc húi cua vừa nói như vậy, những người khác đều âm ĩ tiến lên vây quanh, xoa eo, ồn ào: "Mày là từ ngõ nhỏ nào chạy tới đây, tại sao lại chạy tới nơi này của bọn tao nhặt, không có đạo đức như vậy?"
Than tro quẹt qua lỗ tai của Ô Đào, bên lỗ tai có chút nóng lên đau rát, bé che lỗ tai lại, cúi đầu nói: "Vừa rồi ông đổ than tro đã cho tôi có thể nhặt ở chỗ này, đây là chủ nhà người ta đồng ý rồi."
Nhưng mà bé vừa nói xong, anh Lâu kia lại cười rộ lên, cậu ta tiến lên một chân đạp lên trên đống than tro, cũng đạp lên lõi than đá Ô Đào đã nhặt được: "Để tao nói cho mày biết đi, cả một con phố này đều là của anh Lâu tao, mày không đưa tiền bảo hộ mà đã muốn nhặt rồi sao? Mày đi về hỏi thử mọi người mà xem, tao là ai!"
Người đầu tóc húi cua bên cạnh reo lên: "Người có băng tay màu đỏ như thế này, đều là người mà đại ca của bọn tao che chở, mày con nhóc này còn dám chạy tới chỗ này, ông già kia cho mày nhặt, mày gọi ông ta ra đây xem, chúng ta thi đấu một trận!"
Vừa nghe mang là mang dải băng đỏ, Ô Đào liền không quá dám hé răng.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, bé che sọt tre trên lưng mình, đứng dậy muốn rời đi.
Ai biết người anh Lâu kia lại đột nhiên nói: "Chậm đã, những lõi than đá này để lại."
Mấy người khác cũng kêu: "Đúng vậy, đây là lõi than đá của bọn tai, ai cho mày mang đi."
Ô Đào cắn môi, gắt gao nắm chặt sọt tre dây lưng, ngưỡng mặt nhìn về phía anh Lâu kia: "Đây là tôi vất vả nhặt được, tôi vì nhặt cái này, tay đều bị phỏng đau cả rồi."
Bé có thể né tránh, nhường địa bàn cho bọn họ, nhưng mà bản thân mình cũng đã kệ bỏng tay mà nhặt nó, làm sao bé cũng không muốn nhường cho người khác.
Dựa vào cái gì chứ!
Bé vừa nói xong câu này, mấy đứa con trai kia đều cười rộ lên, là cái loại bắt chước người lớn cười, rất kiêu ngạo cũng rất thô bỉ.
"Con nhóc thúi này, có hiểu quy củ hay không?"
"Nói là của bọn tao, chính là của bọn tao, mày còn muốn cướp sao?"
Ô Đào cũng tức giận, nếu ngày thường muốn bé cho thì chắc cũng không sao, nhưng mà hiện tại bé không muốn, bé muốn tích cóp tiền, bé dậy sớm như vậy nhặt lõi than đá này bỏng cả tay, sao có thể tùy tiện cho bọn họ!
Vì thế bé cắn răng nói: "Đây là tôi nhặt được, là chủ nhà cho tôi nhặt, các người bảo tôi đi, tôi sẽ đi, không ngại làm cản mấy người làm chuyện của mình, nhưng mà các người không thể lấy những thứ tôi đã nhặt được, đây chính là cướp đoạt!"