Tóc húi cua bực mình, một phen tiến lên, xô đẩy Ô Đào: "Nể mặt mày mày lại không biết điều là!"
Ô Đào bị đẩy làm cho lùi lại phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã, mấy đứa con trai cũng tiến lên vây quanh bé.
Ô Đào cắn răng, nắm chặt cái cào, dùng sức mà chém qua đó, bé vừa chém một cái, quả nhiên mấy tên con trai kia không dám làm liều, đều nhanh chóng chạy trốn.
Bé chớp lấy cơ hội này, giơ chân liền chạy.
Mấy tên con trai phía sau nhìn thấy, lập tức nhanh chóng đuổi theo.
Ô Đào liều mạng mà chạy, nhưng là trong lòng bé cũng hiểu rõ, bản thân mình cõng sọt tre đựng lõi than đá, nhất định không xa được, nói không chừng còn bị bọn họ bắt được.
Nếu như bị bắt được, bọn họ nhất định sẽ đánh bé.
Hơn nữa bé cũng không thể làm cho đám trẻ con này biết được nhà của mình, nếu không bọn họ sẽ quấy rối nhà của mình thì làm sao bây giờ.
Bé nhất thời cũng trở nên luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ, bé muốn đi học, không dám trêu chọc thị phi, thậm chí cũng có chút hối hận, có phải là bé nên trực tiếp cho bọn hắn lõi than đá, nếu như bé cho bọn họ, có phải bọn họ sẽ không đánh bé một trận không nhỉ?
Ô Đào chạy trốn thở hồng hộc, cả người cũng đều trở nên luống cuống, căn bản không biết nên chạy hướng nào, đúng lúc này, bé nhìn thấy phía trước có một căn nhà nhỏ gạch đỏ, bên cạnh căn nhà cũng có một cái cửa hông, cửa hông mở ra một nửa, cũng không có người nào canh giữ.
Bé cũng chạy đến choáng váng, cõng sọt tre rầu rĩ chạy vào trong đó!
Sau khi chạy vào trong, cũng không dám thật sự đi vào, liền ở bên cạnh cửa nhà vừa phòng bảo vệ lại vừa trốn tránh đám người kia.
Đứng ở nơi đó, trái tim bang bang loạn nhảy, thở hổn hển, bé liều mạng áp xuống, chỉ ngóng trông mấy người kia đừng tìm được mình.
Lỡ như tìm được, bé liền la to nói bọn họ là lưu manh, căn nhà đỏ này thoạt nhìn cũng có lẽ là một nhà đứng đắn, có lẽ mấy người kia sẽ không dám xằng bậy.
Rất nhanh, mấy tên con trai kia liền chạy tới gần chỗ nãy, không nhìn thấy bé liền đi tìm khắp nơi thử xem.
Ô Đào gắt gao mà mím chặt môi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mấy tên con trai kia tìm khắp mọi nơi, đột nhiên, liền nghe đực anh Lâu cười ha ha: "Thì ra là mày ở chỗ này! Con nhóc con, còn rất biết trốn!"
Trái tim Ô Đào đột nhiên trầm xuống, máu chảy hết lên mặt, cả người đều choáng váng.
Ai biết sau khi anh Lâu kia nói xong, một lát sau, cũng không lại đây bắt lấy bé.
Bé mới phục hồi lại tinh thần, anh Lâu kia là đang lừa bé.
Bé ổn định lại hơi thở, khẩn trương mà căng thẳng thân thể, trong lòng lại nghĩ, nếu như vừa nãy bé bị dọa phát ra âm thanh, vậy thì bọn họ nhất định sẽ bắt được bé, khẳng định là đến đánh bé.
Liền ngay vào lúc này, bé đột nhiên nghe được trong nhà vang lên tiếng bước chân, bé cứng đờ quay đầu lại nhìn, liền thấy có một người đi ra từ trong căn nhà đỏ, là một người con trai, chắc là lớn hơn bé một hai tuổi, vóc dáng gầy gầy, mang áo bông quân đội màu xanh lá cây, lộ ra cổ áo sơ mi trắng tinh, nhìn có vẻ rất đặc biệt.
Người con trai từ trong phòng đi ra, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy bé, đôi mắt của cậu cũng đúng lúc đảo qua người bé.
Ô Đào bị dọa đến choáng váng, không dám nói lời nào, cầu xin mà nhìn người con trai đó, hy vọng cậu không cần ra tiếng, không cần nói cho người bên ngoài biết bé ở chỗ này.