Đây đều là những từ thật khó, Ô Đào căn bản là không biết được, đành phải liều mạng mà nhớ thật kỹ, nghiêm túc nghe giảng bài.
Một tiết học qua đi, phía sau lưng của Ô Đào đã ướt đẫm mồ hôi vì khẩn trương.
Chuông học vang lên, Ô Đào mới dám thở nhẹ một hơi, bé thầm nghĩ đi học thật sự không thể nhẹ nhàng như đi nhặt lõi than.
Có lẽ bởi vì Ô Đào mới tới, vài bạn học đã vây đến chỗ của bé, tò mò mà nói chuyện cùng bé, bạn ngồi cùng bạn cũng tự giới thiệu, cậu ấy tên là Mạnh Sĩ Huyên.
Lúc này mọi người mồm năm miệng mười hỏi bé là từ nơi nào chuyển tới đây học, còn hỏi nhà bé ở chỗ nào, thật sự rất ồn ào, thầy Hồ cầm một chồng sách mới tinh, tản ra mùi mực dầu.
"Đây là sách giáo khoa của con, con trước tiên nhìn qua, có cái gì không hiểu có thể tùy thời tìm giáo viên hỏi, cũng có thể hỏi bạn học."
Nói xong thầy Hồ liền rời khỏi.
Ô Đào lúc này mới trả lời lại câu hỏi của bạn học, nói bản thân trước đó không đi học, nhà ở ngõ nhỏ kho thịt khô.
Mọi người buồn bực: "Cậu không đi học qua, vậy mà học thẳng lên năm 2?"
Mạnh Sĩ Huyên nói: "Cũng không có gì kỳ lạ, mình khi năm nhất, cha mẹ mình có học thức, nên ở nhà đã dạy qua cho mình."
Ô Đào nghe thấy liền ngẩn ra: "Chúng ta là một năm mấy?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Năm 2, không thì cậu nghĩ năm mấy?"
Ô Đào lúc này trợn tròn mắt: "Năm 2..."
Học này này nhanh chóng sẽ phải kết thúc, vậy không phải bé trực tiếp bỏ một năm rưỡi học sao?
Tác giả có lời muốn nói: Hàng không năm 2...
Ô Đào không rõ là sai sót chỗ nào nữa, chính là lúc nãy bé trong tiết học đã cố gắng hết sức, nếu cứ như vậy, bản thân bé lỡ như không theo kịp, thi không tốt, mẹ bé nói không chừng sẽ tức giận không cho bé đi học nữa.
Bé nhanh chóng cầm lấy sách giáo khoa, chạy đi tìm thầy Hồ, để hỏi một chút, thầy Hồ dường như đã rời khỏi trường học.
Bé lại muốn đi tìm chủ nhiệm, nhưng văn phòng chủ nhiệm đã khóa cửa rồi.
Lúc này không còn cách nào, bé lại mang sách trở về phòng học, khi bé trở về thì tiết học cũng đã bắt đầu.
Cũng may tiết học toán chủ yếu là phép cộng trừ, ngày thường bé bán lõi than tính tiền mỗi ngày, tính đến thành thạo, cầm tiền là có thể ra con số trên mặt tiền, cho nên phép cộng trừ đối với bé cũng không quá khó, thật ra bé cũng có thể theo kịp.
Sau khi kết thúc tiết học toán, một vài bạn học vây quanh bé mà bày mưu tính kế, Mạnh Sĩ Huyên tỏ vẻ: "Cậu cứ ngồi ở chỗ này, mình thấy cậu học số học rất khá."
Ô Đào: "Chủ yếu là ngữ văn, số chữ mình biết cũng đếm trên đầu ngón tay, mình sợ ngữ văn của mình không theo kịp."
Mạnh Sĩ Huyên: "Học bá, cái này có gì khó đâu, mình dạy cậu!"
Người khác liền cười thành tiếng: "Cậu ư, Mạnh Sĩ Huyên, cậu biết được mấy chữ? Cậu cũng chỉ thi được ba phần thôi."
Mạnh Sĩ Huyên lập tức tức giận: "Nói bậy, mình thi được ba phần mình không gian lận, các cậu gian lận mới thi được bốn phần."
Trong lòng Ô Đào lúc này càng mơ hồ, bé không nghĩ tới bản thân vất vả được đi học, thế mà gặp loại chuyện này, hiện giờ nghĩ lại, hẳn là hiệu trưởng cùng với vị thầy giáo kia không nói chuyện rõ ràng, mà vị thầy giáo kia khi nghe tuổi của bé, chắc hẳn là liền đem bé đến lớp năm 2.
Hiện tại tốt rồi, đến sách giáo khoa cũng đã phát.
Nếu bản thân bé bây giờ đến lớp năm nhất, có phải số sách giáo khoa năm 2 này cũng phải trả tiền không?