Trong lòng Ô Đào tràn đầy sự phiền não, có điều lúc này cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể tiếp tục nghe giảng bài.
Tiết thứ ba lại là tiết thể dục, đi ra ngoài sân để học thể dục, đầu tiên là chạy nước rút, sau đó là bật nhảy.
Ô Đào trong lớp năm 2, bạn học trong ban cùng bé cũng không lớn hơn bao nhiêu, bé là lùn nhất, chỉ có thể xếp hàng ở đằng trước.
Có điều lúc chạy nước rút, Ô Đào là người đầu tiên, bé liều mạng mà chạy về phía trước, kết quả là vấp ngã mà té xuống, làm cho các bạn học khác chấn động, sau đó bật cười ha ha.
Tới lúc học bật nhảy, Ô Đào cũng biểu hiện tốt, người khác nhảy khó khăn, bé lại nhẹ nhàng mà nhảy qua.
Thầy giáo cũng khen Ô Đào, bạn học đều kinh ngạc mà cảm thán.
Trong lòng Ô Đào liền cảm thấy vui vẻ hài lòng, thầm nghĩ bản thân tuy rằng học ngữ văn không tốt, nhưng thể dục không tệ, đây là do bé vội chạy về nhặt lõi than mà luyện được.
Đến lúc này, bé đã không còn nghĩ tới chuyện đổi sang năm nhất.
Bé nhận ra bản thân mình học toán cũng không kém, có thể theo kịp, những cái mấy chục rồi thêm mấy chục kia, hay mấy chục giảm mấy chục, bé lúc mua bán lõi than sớm đã tính toán thành thạo, dĩ nhiên phép nhân thì bé cũng không rành lắm, nhưng chỉ cần dựa theo mà làm là được, đến cả âm nhạc, dường như không phải là tiết học nghiêm túc, thể dục càng không phải sợ.
Nói cách khác, bé chỉ cần tranh thủ thời gian học nhiều chữ hơn, nhanh chóng sẽ đọc được sách cùng viết chữ.
Chuyện này làm cho bé phấn chấn lên, có thể một hơi mà học ở lớp năm 2, bé thật sự không cần lãng phí thời gian.
Bé nghe có người trong đại viện nói, trước kia học tiểu học là phân ra tiểu học sơ cấp cùng tiểu học trung cấp, tiểu học sơ cấp là lớp một, hai, ba, bốn, phải mất bốn năm, tiểu học trung cấp là lớp năm, sáu, mất hai năm, nếu có thể học xong tiểu học, như vậy mới được xem như có hiểu biết, ít nhất không phải là người không có hiểu biết.
Đương nhiên mục tiêu của bé là học đến trung học, thậm chí...
Bé còn muốn vào đại học.
Đây là điều giấu trong lòng của bé, bé không dám nói ra ước muốn này.
**************
Sau khi kết thúc tiết thể dục là tiết âm nhạc, chủ yếu là ca hát, cái này tương đối dễ dàng, Ô Đào không hiểu lắm, nhưng cũng cùng mọi người hừ hừ vài cái, đây làm gì gọi là học chứ, rõ ràng là chơi đùa, thật sự nhẹ nhàng.
Tiết học âm nhạc còn chưa học xong, đã có không ít bạn học chạy ra bên ngoài, Ô Đào hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Mạnh Sĩ Huyên bên cạnh giải thích cho bé: "Đây là đi lấy hộp cơm của mình."
Hộp cơm?
Ô Đào vẫn không hiểu.
Mạnh Sĩ Huyên lúc này mới nói: "Giữa trưa chúng ta sẽ ăn cơm ở đây, mọi người đều phải tự mình chuẩn bị hộp cơm, sớm lấy hộp cơm đưa tới chỗ nhà ăn, đến lúc đó bọn họ sẽ hâm lại cho chúng ta, sau khi chúng ta học xong tiết 4 liền đi lấy hộp cơm của mình về."
Ô Đào bừng tỉnh, có điều bé không có mang cơm theo, dĩ nhiên sẽ không có hộp cơm của bé.
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình cũng không thích ăn cơm do bọn họ hấp lại, lồng hấp có mùi vị rất khó chịu, mình đều là ra ngoài ăn, mình dẫn cậu đi."
Ô Đào nghĩ nghĩ: "Vậy cũng được mình sao cũng được, ngày mai mình sẽ mang hộp cơm theo."
Mạnh Sĩ Huyên liền kéo tay Ô Đào: "Đi thôi, mình nói cho cậu biết, bên ngoài trường học của chúng ta có một tiệm cơm đặc biệt thoải mái, so với quán Nhị Huân còn thoải mái hơn, một mao 5-1 phân đã được một lát thịt, một mao một phần củ cải trắng ngâm dấm, hơn nữa giờ cơm, hai người thành một nhóm có thể ở quán ăn no, mỗi người ước chừng chỉ tốn một mao năm, hơn nữa không cần phiếu. Bọn họ ở trong hẻm, cũng không ai tới tra bọn họ, chúng ta cứ trộm tới là được."