Rất nhanh Hạ Tùng Diệp đã quét tước xong một căn phòng, vốn dĩ cô ấy là người làm việc rất nhanh nhẹn tỉ mỉ, không lúc nào để tay chân mình rảnh rỗi được, trong nhà không góc nào có bụi bẩn cả. Phòng ở của nhà họ Hạ tuy rằng đã cũ lại rách nát, nhưng được cô ấy dọn dẹp rất sạch sẽ ngay ngắn, không để lộ ra chút yếu ớt suy sụp nào.
Đúng lúc ấy Hạ Tùng Bách nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề từ quanh đó truyền đến, anh ngước mắt nhìn về phía trước, thì một bóng dáng yểu điệu đập thẳng vào mắt anh. Cô gái đang cõng hành lý cồng kềnh, chân cao chân thấp đi đến nhà cũ nhà họ Hạ. Sau khi cô bỏ hành lý xuống mặt đất, thì nhấc tay lên lau trán, từng giọt mồ hôi trong suốt chảy theo làn da cô, sợi tóc đen nhánh dán vào sườn mặt, trong đôi mắt hạnh có vẻ mệt mỏi.
Hạ Tùng Diệp lắc lắc cái chuông bên eo mình, vẫy vẫy tay với em trai đang ở trên cánh đồng.
Hạ Tùng Bách buông gánh phân chuồng trong tay xuống, yên lặng đến bên cạnh giếng rửa tay, rồi đi tới trước mặt vị khách không mời mà đến này.
Chị cả nhà anh ra dấu tay ý bảo: “Giúp, lấy hành lý.”
Hạ Tùng Diệp thấy trong mắt em trai lộ vẻ vô cùng cảnh giác, thì nói nói: “Để cô ấy, ở lại đây.”
“Cô ấy, không có, chỗ ở.”
Lòng bàn tay thô ráp của Hạ Tùng Bách đè lên vai cô gái, hơi đẩy cô về phía sau một chút, dáng người cao gầy của anh thuận thế chắn trước cửa, lười biếng mở miệng: “Cô muốn làm gì?”
Trong lúc nói chuyện anh dùng một bàn tay đuổi Hạ Tùng Diệp về phòng cô ấy.
Triệu Lan Hương trơ mắt nhìn ông chồng già nhà mình đóng cửa rầm một tiếng, nhốt Hạ Tùng Diệp vào trong phòng, mặc cho Hạ Tùng Diệp ở bên trong gõ cửa vẫn thờ ơ không mở ra.
Đôi mắt dưới cặp lông mày rậm của anh lộ ra vẻ lạnh lùng và đề phòng không che dấu chút nào, giọng nói hơi khàn khàn có chút không đứng đắn: “Biết tôi là ai không?”
Nói xong người đàn ông tùy tiện dùng ánh mắt lưu luyến bên trên bộ ngực của cô gái, mãi cho đến khi làm cô đỏ hết cả mặt lên, anh mới quang minh chính đại dời mắt đi.
Triệu Lan Hương không ngờ —— Người chồng luôn khiêm tốn phong độ kia của cô, lại còn có một vẻ lưu manh như vậy.
Trái tim cô thế mà lại lén lút đập nhanh vài cái.
Ông chồng già nhà mình ‘vừa nghèo vừa chán nản’ này, dáng vẻ lười biếng không thèm để ý kia vẫn rất có hương vị của anh chàng trong phim Young and Dangerous nổi tiếng ở thập niên 90. Gương mặt góc cạnh sắc bén, kèm theo vẻ kiêu ngạo khó thuần phục, nhìn qua thì hung dữ giống như lúc nào cũng có thể nhảy ra đánh người vậy.
Đáng tiếc…… Anh đã sống sớm hai mươi năm, nếu vào thời ấy thì vạn người theo đuổi, nhưng mà ở hiện tại chính là bị mọi người chỉ chỏ sau lưng mắng là tên du côn lưu manh.
Hôm nay người đàn ông mặc một bộ quần áo rách nát đã giặt đến mức bạc phếch cả rồi, trong mắt mang theo vẻ tùy tiện, nhưng Triệu Lan Hương người cùng chung chăn gối với anh hai mươi năm lại hiểu được, người đàn ông của mình chính là một con sói con, giọng điệu của anh rất tùy ý, nhưng trong lòng không chừng đang nghi ngờ cô có phải đã lừa gạt chị cả thành thật của anh hay không.
Triệu Lan Hương móc ra ba đồng tiền, đón nhận ánh mắt lười nhác của anh, dáng vẻ hồn nhiên không sợ hãi: “Đây là tiền thuê nhà, tôi cũng không phải không trả tiền.”
“Ký túc xá tập thể của thanh niên trí thức bị sụp, tôi không có chỗ nào ở cả. Nhà anh ít người lại nhiều phòng, tôi thích ở đây. Cuối năm sau khi xây lại ký túc xá cho thanh niên trí thức tôi sẽ dọn đi.”
Mặc kệ anh ngây ngô non nớt khác hẳn với anh của vài chục năm sau, thì cô tin tưởng bản chất của anh vẫn là người đàn ông thông minh ấy. Gia đình trước mắt này hiện giờ quá quá nghèo, một căn phòng bỏ không nhiều năm nếu có thể đổi lấy vài đồng tiền thuê ít ỏi, về tình về lý đều không nên từ chối. Huống chi…… Nhìn cô cũng không giống người không biết thân biết phận.
Lúc này Hạ Tùng Diệp lại dùng sức gõ mạnh vài cái vào cửa, nôn nóng kêu ê ê a a, thậm chí vì mình bị nhốt trong phòng còn tức giận đạp đá cửa.
Nể tình chị gái anh, nể tình cô gái nhìn yếu đuối không có sức làm hại ai này, Hạ Tùng Bách tạm thời nhân nhượng.
Anh nhận một chồng tiền mặt trong tay cô gái, không thèm nhìn lấy một cái mà tùy ý nhét vào trong túi tiền, rồi cảnh cáo: “Tôi dặn dò cô lần cuối cùng, không được gây chuyện. Gây chuyện thì thu dọn đồ cút ngay.”
Triệu Lan Hương gật đầu, dùng chân đá đá vào túi hành lý: “Phiền anh, sức lao động.”
Triệu Lan Hương tạm thời sẽ không khách khí với anh, dù sao cũng là người xa lạ đã đưa tiền thuê nhà rồi, quá khách khí ngược lại dễ sinh ra nghi ngờ cô có động cơ không tốt. Từ nhỏ đến lớn Hạ Tùng Bách đã quen chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của toàn bộ người trong đại đội, đột nhiên lại gặp một người xa lạ nhiệt tình thì rất kỳ cục, anh không hoài nghi cô là kẻ ngốc, thì sẽ hoài nghi cô có động cơ không tốt.
Từ lần trước chịu lạnh nhạt trong ruộng bắp Triệu Lan Hương đã được dạy dỗ.
Anh chàng Hạ Tùng Bách này không thích thiếu nợ người khác, lần trước giúp cô khả năng vì mấy viên kẹo kia. Khi anh cho rằng đã trả hết sạch nợ thì dứt khoát chạy lấy người. Nếu ăn thêm mấy chiếc bánh bao của cô nữa, thì khó tính toán sổ sách tiếp.
Sự chi li này khác hẳn Hạ Tùng Bách vài chục năm sau, lúc đó anh nhiều tiền nhiều lực. Người từng giúp đỡ anh, anh đều trả lại không tính toán gì cả, cần tiền đưa tiền, cần lực xuất lực. Nợ một đồng anh trả lại ba đồng, bởi vậy anh trở thành “Thần Tài” của rất nhiều người, người xung quanh đều rất muốn kết bạn với anh, tình nghĩa từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng lăn tới, khiến sự nghiệp của anh cũng phát triển không ngừng..
Hạ Tùng Bách thu lại dáng vẻ lưu manh kia, yên lặng khom lưng nhặt hành lý rơi vãi trên mặt đất ôm vào trong phòng.
Hạ Tùng Diệp được thả ra, thì giơ tay lên nắm thành nắm đấm gõ vào đầu anh hai cái, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, rất không bằng lòng với hành vi vừa rồi của anh, giống như đang bảo vệ địa vị chủ nhà của mình. Hạ Tùng Bách không phản kháng, cúi đầu để yên cho cô ấy đấm.
Hạ Tùng Diệp áy náy gật đầu với Triệu Lan Hương, ra dấu tay nói: “Tính tình, nó, không tốt.”
“Người, không xấu, yên tâm.”
“Cô, ngồi, nó, thu dọn.”
Triệu Lan Hương thật sự nghe lời tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, hai tay cô chống cằm say sưa nhìn ông chồng già nhà mình đang thu dọn trong ngoài. Người đàn ông dùng mấy tấm ván gỗ ghép lại thành một chiếc giường đơn sơ, ghép nối chúng lại với nhau, toàn bộ quá trình không cần một cây đinh nào. Động tác của anh rất thành thạo, lưỡi cưa rơi xuống vụn gỗ bay lên, cuối cùng anh thổi vài hơi, thổi hết vụn gỗ trên ván giường xuống. Ngón cái thô ráp sờ khắp nơi trên ván giường, rút bỏ hết toàn bộ dăm gỗ ra.
Đôi mày kiếm sắc bén của anh dựng ngược, lúc gương mặt không biểu cảm gì cũng thường xuyên toát ra sự hung dữ, nhưng mà lúc anh mân mê gõ gõ làm nghề thợ mộc lại nghiêm túc tinh tế. Triệu Lan Hương nhìn đến mức mê mẩn, trong ánh mắt thi thoảng lại hiện lên vài phần dịu dàng.
Lúc này cô rất muốn chạy tới ôm người đàn ông gầy gò này một cái, lấy hết bụi bặm bám đầy đầu anh xuống. Nhưng mà…… Cô rất tỉnh táo biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy, ông chồng già nhà mình là người có tính cảnh giác rất mạnh.
Hạ Tùng Bách ngẩng đầu, trong mắt Triệu Lan Hương đã thay thế bằng cảm xúc bình thường từ lâu rồi, cô dùng ngón cái sờ vuốt chiếc giường đơn giản này vẻ mặt ghét bỏ hỏi:
“Giường này có thể ngủ được sao?”
Hạ Tùng Diệp cười toe toét giải thích: “Nó, đã làm, thợ mộc. Tay nghề, cũng được.”
“Giường, chắc chắn, ngủ được.”
Triệu Lan Hương đứng bên cạnh đưa chiếc bánh bao thịt cuối cùng trong túi cho Hạ Tùng Bách đang mồ hôi đầy đầu, Hạ Tùng Bách không nhận, anh dùng một chiếc khăn lông rách nát lau mồ hôi, rồi chạy đến giếng nước bên cạnh múc nước rửa mặt.
Triệu Lan Hương đẩy bánh bao vào tay Hạ Tùng Diệp: “Cho anh ấy ăn, chỉ còn một cái cuối cùng, tôi no rồi.”
Cô sờ sờ bụng, vừa rồi cô ở bờ ruộng đã cùng chị Hạ ăn hết chín cái bánh bao, hai cô hiện giờ đều đã no căng không ăn nổi nữa.
Hạ Tùng Diệp mới thật sự là no quá, trên đường về bụng cô ấy no căng đến mức khó chịu, do lâu rồi chưa ăn đồ dầu mỡ nên dạ dày trở nên yếu ớt, cô ấy chưa đi được vài bước đã nôn “ọc” ra một ngụm. Hạ Tùng Diệp vừa đau lòng, lại vừa tiếc rẻ. Cực kỳ khổ sở, cô ấy ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn chằm chằm vào đống dơ bẩn ấy một lúc lâu, cuối cùng cũng không bỏ được, dùng cái mo hót về cho gà ăn.
Cái bánh bao cuối cùng này Hạ Tùng Bách thật sự không thèm liếc mắt một cái, Hạ Tùng Diệp yêu quý đặt nó vào trong nồi để giữ ấm cho em gái.
Hai chị em đồng tâm hiệp lực một lúc lâu mới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cho vị khách lả lướt đến từ trong thành phố này, Triệu Lan Hương vuốt chăn đệm mới tinh trên giường, rồi lấy chăn đệm của mình do ba mẹ Triệu may cho cô từ trong bọc hành lý ra, rồi cô ôm chăn đệm kia trả lại cho Hạ Tùng Diệp.
Hạ Tùng Diệp liếc mắt nhìn chăn đệm của cô gái thành phố này, sờ vào là có thể cảm nhận được sự mềm mại, đông ấm hè mát lại rất nhẹ. Đúng là không cần đến chăn mới của cô ấy, Hạ Tùng Diệp thu lại chăn của mình vào trong hòm. Động tác này rơi vào mắt Hạ Tùng Bách, lại biến thành ý tứ khác.
Anh nhai miếng đồ ăn trong miệng, rồi phun bã ra ngoài, ánh mắt đen nhánh trở nên u ám.
Hạ Tùng Diệp rung chuông vài cái, thì Hạ Tùng Bách xoay người chui vào trong phòng chứa củi thả mấy củ khoai lang và chút gạo lức lại nấu chung với nhau. Hạ Tùng Diệp thấy em trai nấu cháo khoai lang, dùng muôi múc một muôi, lèo phèo toàn nước, thì cô ê ê a a lắc đầu lấy thêm chút gạo bỏ vào trong đó.
Hạ Tùng Diệp dùng chiếc chuông gõ một cái vào đầu anh, rồi trừng mắt nhìn anh một cái.
Hạ Tùng Bách thản nhiên nói: “Cứ như bình thường là được rồi, bỏ nhiều gạo như vậy thì tháng sau ăn gì?”
Tuy anh nói như vậy, nhưng lúc xơi cơm cho bà nội vẫn xơi đầy một bát cơm, còn xơi cho cô gái thành phố yểu điệu kia nửa cơm nửa khoai lang, cuối cùng còn thừa lại một đống khoai lang vàng óng ánh ba chị em phân chia nhau.