Triệu Lan Hương thấy đội trưởng nghiêm túc mở miệng không cho từ chối, thì có chút kinh ngạc.
Lý Đại Lực nhìn thấy trong mắt nữ thanh niên trí thức ấy có vẻ nghi ngờ, thì nói rất chung chung: “Tác phong của nhà kia không tốt, không phải nơi tốt để ở lại. Tôi sẽ giúp cô chọn một nhà khác.”
Nếu Triệu Lan Hương không nghe nhầm thì trong lời Lý Đại Lực nói có chút khinh thường, cô biết tổ tiên của ông chồng già nhà mình từng làm địa chủ, nên sống trong những năm 60 -70 sẽ rất khó khăn, chỉ sợ ở trong đại đội cũng không có địa vị gì. Người đội trưởng thẳng thắn chính trực này khinh thường nhà họ Hạ, thì về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được.
Cô uyển chuyển từ chối: “Thôi tôi không làm phiền ——”
Lý Đại Lực cắt ngang lời cô: “Tất cả các nhà khác trong đại đội ngoài nhà này ra, nhà khác đều có thể thương lượng được. Nếu không chính là cô không coi tôi là đội trưởng.”
Trên gương mặt ngăm đen của anh ta có vẻ nghiêm khắc rất cố chấp, khả năng là từng dạy dỗ quá nhiều người, nhìn có chút giống ông nội của Triệu Lan Hương. Chỉ trong chớp mắt ấy Triệu Lan Hương lại sinh ra cảm giác như bị nghẹn lời.
Lý Đại Lực không hiểu nữ thanh niên trí thức vừa tới này sao lại muốn liên quan đến Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách là ai, đó chẳng phải là đứa con thứ hai nhà họ Hạ sao?
Tên của anh là do cụ nội địa chủ cố tình mời đại sư đến lấy tên cho, vào ngày đầy tháng còn tổ chức tiệc lưu động mời người cả thôn đến ăn vài ngày, ăn đến mức miệng bóng nhẫy cả ra. Mọi người đều khen tặng không dứt lời, nói gì mà người này sau ắt sẽ có thành tựu lớn, có tương lại tươi sáng, nhất định sẽ rạng rỡ tổ tông……
Nhưng mà không được như mong muốn —— cách mạng tới, nhà họ Hạ bị tịch thu hết của cải. Đứa con thứ hai nhà họ Hạ từ nhỏ chưa từng đi học một ngày nào, chưa từng đọc sách, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, lượn hết từ đầu thôn đến cuối thôn, là tên lưu manh có tiếng cả làng trên xóm dưới, cả người đều mang vẻ kiêu ngạo tạn nhẫn. Trong những ngày ồn ào đấu tranh phê bình giai cấp tư sản kia, nhà họ Hạ cũng không phải không nếm mùi đau khổ. Nhưng người họ Hạ vừa phải chịu tội, thì sau đó một ngày con thứ hai nhà họ Hạ đã cầm theo một tảng đá đến ném vào đám đông đang đấu tranh phê bình kia, sự tàn nhẫn không muốn sống nữa khiến lòng người đều giật mình run sợ.
Từ đó về sau cả đại đội không ai dám chọc Hạ Tùng Bách nữa.
Quan trọng nhất là năm ngoài Hạ Tùng Bách kia còn bị bắt đi cải tạo lao động một khoảng thời gian vì tội lưu manh, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Lý Đại Lực phản đối Triệu Lan Hương.
Đưa nữ thanh niên trí thức tính tình mềm như bông, còn có vẻ ngoài như hoa như ngọc này đến ở trong nhà tên du côn, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Ăn một cái có khi còn không kịp giãy dụa ấy chứ.
Lý Đại Lực dơ tay ngăn lại: “Thế này nhé… Đêm nay cô thu dọn một chút hành ý, đến ở nhà tôi. Tôi dọn cho cô một căn phòng tiêng ——” Người nhà tôi đều rất dễ ở chung.
Cón nửa phía sau anh ta chưa kịp nói hết, đã bị nữ thanh niên trí thức mỉm cười lắc đầu từ chối.
Triệu Lan Hương nói: “Nhà họ Hạ có quan hệ thân thích với tôi, tôi ở đó cha mẹ tôi ít nhiều cũng yên tâm hơn.”
Cô mồm miệng lanh lợi, giọng nói lanh lảnh giống như phun châu nhả ngọc: “Hạ Tùng Bách, sinh năm 57. Trong nhà có một chị gái một em gái, bà nội họ Lý sinh năm Quang Tự thứ 24, sinh được một con trai hai con gái. Mẹ tôi là con gái của chị họ bà Lý, cũng chính là dì họ của Hạ Tùng Bách.”
Triệu Lan Hương nghiêm túc trợn mắt nói nói dối.
Xin lỗi mẹ, khiến mẹ vô duyên vô cớ có thêm một người cháu họ. Hôm nào con sẽ giúp mẹ có thêm một người con rể ưu tú.
Ngay lập tức đầu Lý Đại Lực to như đầu trâu, muốn nhìn ra chút dấu hiệu đang nói dối từ trên mặt nữ thanh niên trí thức, nhưng ánh mắt sáng ngời và giọng nói trong veo kia, thẳng thắn đến mức khiến người ta phải choáng váng. Mà hiện giờ đuôi lông mày cô hơi nhếch lên, trong mắt chứa đầy ý cười, khẽ chớp chớp, giống như có thể nhìn thấu tâm sự trong lòng anh ta.
Lý Đại Lực xấu hổ thu lại ánh mắt đang quan sát cô.
“A, như vậy, như vậy cũng tốt.”
Người ta đã nói là thân thích, Lý Đại Lực cũng không tiện nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ anh ta còn phải trách mắng thân thích có tư tưởng phẩm chất không tốt trước mặt người nhà họ sao?
Kết quả là, Triệu Lan Hương cứ như vậy thành công lừa dối việc mình muốn đến đó ở.
Buổi chiều đám thanh niên trí thức tụ tập tại nơi ở tạm thời của thanh niên trí thức đánh bài, nói chuyện phiếm với nhau, Triệu Lan Hương thì lấy ra một rổ đựng bánh bao thịt còn chưa ăn hết từ trong phòng chứa củi bỏ vào túi, ba lạng dầu cũng đủ để làm hai mươi cái bánh bao, một bữa mì nước. Cô và Chu Gia Trân cùng với mấy người thanh niên trí thức có quen biết cũng mới chỉ ăn hết mười cái.
Cô xách theo bánh bao đi đường vòng đến núi Ngưu Giác, lúc đi đến bờ ruộng thì tìm một chỗ ngồi xuống, rồi cô mở túi đựng bánh bao ra một chút.
Bánh bao vừa được hâm nóng trong lồng hấp tản ra mùi hương mê người, rất nhanh sau đó trước mặt Triệu Lan Hương đã có thêm một đôi chân đang đeo giày rơm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì một gương mặt đang thèm đến mức rớt nước miếng xuất hiện trước mắt cô. Đứng xa nhìn lại, không dám đến gần, cũng không muốn rời khỏi.
Cô gái ấy có lẽ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng trên mặt lại có nếp nhăn của người từng trải. Các khớp xương trên tay cô ấy sưng to, là do thường xuyên làm việc nặng.
Cô ấy hé miệng ê ê a a nói không nên lời, rồi dứt khoát yên lặng nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương đang ăn bánh bao. Triệu Lan Hương làm trò ăn hết một chiếc bánh bao trước mặt cô ấy, xé đôi chiếc bánh bao trắng nõn ra, rồi cắn một miếng đầy thịt béo thơm ngon, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn nuốt bánh bao vào trong bụng.
Trong mắt cô gái kia càng hâm mộ hơn, nhưng mà cô ấy chỉ đứng xa nhìn lại, thi thoảng liếc mắt một cái, rồi lại cúi đầu xuống cắt cỏ cho trâu. Chiếc sọt vô cùng lớn áng chừng to bằng người cô ấy vậy, đè trên đôi vai gầy yếu của cô ấy, đúng là gánh nặng rất lớn.
Đôi mắt hạnh long lanh của Triệu Lan Hương phát ra ý cười, cô đẩy bánh bao về phía trước y, đưa tới trước mặt cô gái kia.
Đây là chị gái của Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Diệp. Triệu Lan Hương không nói gì, mà dùng tay khua khoắng vài cái với co ấy ý bảo: Lại đây, cùng nhau, ăn.
Bánh bao thịt, quá nhiều, một mình tôi, ăn không hết.
Khi cô dùng tay ra hiệu, sống lưng thẳng tắp, khóe miệng cong lên lộ vẻ tươi cười, dáng người rất nghiêm chỉnh phóng khoáng.
Triệu Lan Hương ra dấu tay xong, trên mặt Hạ Tùng Chi rất kinh ngạc sung sướng không che dấu được chút nào, nhưng vẫn có chút chần chừ.
Triệu Lan Hương lại tiếp tục “Nói”: “Tôi, đã ăn no.”
“Bánh bao, thơm, ăn ngon. Cô ăn thử đi.”
Khi còn nhỏ Hạ Tùng Diệp đã từng bị sốt cao một trận, ảnh hưởng đến thính giác, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nên dần dần cũng không biết cách nói chuyện. Cha mẹ Hạ lần lượt qua đời, là cô ấy đã nuôi dưỡng em trai em gái. Có thể nói cô ấy chính là người Hạ Tùng Bách kính trọng nhất, không gì sánh nổi.
Triệu Lan Hương từng ở chung với Hạ Tùng Diệp rất nhiều năm, giao tiếp thông thương hoàn toàn không thành vấn đề. Sau khi kết hôn cô phát hiện ra người chị chồng Hạ Tùng Diệp này thực tế lại là đồ tham ăn, trước kia sống quá khổ cực, hầu như không được ăn thứ gì ngon cả, nên khi về già đặc biệt thích ăn ngon, thích ăn nhất là bánh bao thịt.
Cô nhét bánh bao vào trong miệng Hạ Tùng Diệp, làm cả người Hạ Tùng Diệp chấn động, cô ấy dùng đầu lưỡi liếm liếm vỏ bánh bao mềm mại, trong hốc mắt đột nhiên vương đầy nước mắt.
Cô ấy cúi người xuống, dùng bàn tay thô ráp sờ chiếc bánh bao trong miệng, cơn đói khái từ trong dạ dày thúc đẩy cô ấy máy móc nhai nuốt.
Sau lớp vỏ trắng nõn là thịt heo tươi ngon, nước thịt chảy vào trong miệng. Một làn hương ngọt ngào đậm đà bao trùm tất cả giác quan của cô ấy, trong lúc không để ý Hạ Tùng Diệp đã ăn hết một chiếc bánh bao rồi, cô ấy cảm thấy đời này chưa bao giờ thỏa mãn như vậy. Nhưng mà cô ấy vẫn còn chưa no.
Vì tiết kiệm thức ăn trong nhà, hôm nay cô ấy chỉ mang theo một chiếc bánh bao đen xì, công việc buổi sáng quá vất vả nên cô ấy đã ăn hết chiếc bánh bao ấy rồi, giữa trưa chỉ có thể uống nước cho no bụng.
Trong lúc vô tình Hạ Tùng Diệp lại ăn thêm từng chiếc từng chiếc bánh bao nữa, cô ấy ăn hết bánh trong tay, Triệu Lan Hương lại đưa cho cô ấy một chiếc nữa.
Cuối cùng chiếc túi xách đựng bánh bao củaTriệu Lan Hương đã bẹp xuống, cô cười tủm tỉm ra dấu tay nói: “Chị Hạ, chị có thể giúp em một chút việc không?”
“Em, muốn, ở nhà chị.”
……
Chạng vạng, khi Hạ Tùng Bách đang lấy thêm một gánh nặng phân gà để bón thúc cho đồng ruộng, thì anh trông thấy chị cả nhà mình xách một túi hành lý to mang về nhà. Rồi cô ấy đi đến căn phòng đã bỏ không nhiều năm trước, thả đồ đạc xuống. Sau đó cô ấy không nói tiếng nào đã bắt đầu lấy cái chổi quét dọn lại một lượt, dọn hết bụi bặm rác rưởi bên trong ném ra ngoải, rồi lại lục tục ném cái ky, cái cuốc, lê……
Hạ Tùng Bách cũng không hỏi chị gái anh đang muốn làm gì, mãi cho đến khi chị ấy cười tủm tỉm ôm khăn trải giường và chăn bông mới ra ngoài, thì cuối cùng Hạ Tùng Bách mới nhìn thẳng vào đó, ánh mắt kiêu ngạo khó thuần trở nên u ám.
Bộ chăn gối kia chính là của hồi môn mà chị ấy phải tích cóp tiền rất lâu mới mua được, từ trước đến giờ chị ấy đều không nỡ bỏ ra dùng.