Giang Nguyệt Vi đã dây dưa trên giường bệnh lâu ngày, mấy ngày nay đầu óc cô cứ mê man giống như đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Mọi thứ trong giấc mơ dường như được bao phủ bởi một lớp vải trắng, mờ mịt không thể thấy rõ, trong cơn mê man hình như cô đã nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai——
“Đã ba năm rồi, bác sĩ cũng khám, thuốc cũng uống, nhưng bụng cô ta lại không có một chút tin tức gì, chỉ biết tiêu hao lãng phí tiền thuốc thang…”
“Hồi trước thấy cô ta mông to ngực bự dễ sinh đẻ mới cưới về nhà cho anh con, không ngờ con nhỏ này chỉ là một con gà không biết đẻ trứng, đúng là đến làm nhục nhà họ Hà chúng ta.”
“Mẹ à, mẹ đừng nói lớn như vậy, cẩn thận chị ta nghe thấy đấy.”
“Nghe thấy thì làm sao, đã kết hôn mấy năm rồi mà trong bụng không có một chút tin tức nào, gà còn giỏi đẻ hơn nó, lại còn không chịu ly hôn, rõ ràng muốn để cho nhà họ Hà chúng ta không có người nối dõi…”
“Nếu cô ta còn muốn thể diện thì phải lập tức nộp đơn xin ly hôn, sau đó cắt đứt quan hệ với anh con…”
“Tính tình của chị ta rất cứng đầu, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng, không ấy chờ anh về rồi nói sau…”
“Ba năm qua, mẹ đã đối xử với nó rất phải phép, chuyện này không thể trì hoãn lâu hơn nữa, mẹ phải tìm cách để anh con không bị con nhỏ này liên lụy.”
Giọng nói cay nghiệt chói tai, giống như lấy từng cây kim nhọn đâm sâu vào trong não, đau đến mức Giang Nguyệt Vi không khỏi hét lên một tiếng, rồi sau đó đột nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy.
Vào lúc cô tỉnh dậy, cánh cửa trong tâm trí cô dường như đã bị phá vỡ, những ký ức đột ngột xông vào khiến đầu cô đau muốn nứt toạc ra, phải xoa bóp một lúc lâu sau cơn đau mới tạm dừng, rồi sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt có thể thấy rõ là các thanh xà ngang được làm bằng gỗ, tủ quần áo hình chim hỉ thước trên cành mai, cùng với bàn trang điểm màu tím đen.
Cô đã ngủ mấy năm trong căn phòng này, sao Giang Nguyệt Vi có thể không nhớ đây là căn phòng tân hôn của cô và Hà Hiểu Phong, nhưng cô nhớ rõ là mình đã bị ly hôn lâu rồi mà, sao giờ lại về đây rồi?
Sau một hồi sững sờ, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy tấm ảnh cưới của hai người trên tủ đầu giường, mà tờ lịch đặt ở bên cạnh đang dừng lại vào ngày năm tháng chín năm 1977.
Ký ức cứ thế trào dâng trong đầu, dường như Giang Nguyệt Vi đã nghĩ đến điều gì đó, đồng tử đang mơ hồ đột ngột co rút lại, trực tiếp bước xuống giường ngồi xuống bàn trang điểm.
Cô nhìn vào tấm gương trước mặt, người con gái bên trong ấy có khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, chiếc mũi cao đôi môi mỏng, khóe mắt mang theo ý cười nhạt, giữa hai hàng lông mày mang theo nét dịu dàng duyên dáng, tuy sắc mặt có hơi xanh xao hốc hác, nhưng đây chính là dáng vẻ của cô khi còn trẻ.
Cô vui mừng đến mức muốn hét lên, năm 77 là năm thứ ba cô và Hà Hiểu Phong kết hôn, cũng là năm mà nhà họ Hà ép cô ly hôn, rõ ràng trước đó cô đã rút hơi thở cuối cùng, không ngờ khi mở mắt ra cô lại quay về quá khứ, được lựa chọn thêm lần nữa!
Giang Nguyệt Vi và Hà Hiểu Phong quen biết nhau nhờ có người mai mối giới thiệu, tuy cô không hài lòng với người đàn ông này cho lắm nhưng Hà Hiểu Phong biết lái xe tải, và đang làm tài xế ở công xã, hắn chuyên chạy đường cho nên điều kiện của nhà họ Hà khá tốt, người nhà họ Giang rất là vừa ý.
Giang Nguyệt Vi không có cách nào làm chủ cho cuộc hôn nhân của chính mình, đành phải gật đầu đồng ý kết hôn.
Bởi vì Hà Hiểu Phong lớn hơn cô sáu tuổi cho nên ngay sau khi kết hôn Triệu Phương Tiên đã thúc giục bọn họ sinh con, có vẻ như điều gì mong đợi càng nhiều thì lại càng dễ thất bại, bụng cô mãi vẫn không có tin tức gì, sau đó đi bệnh viện khám thì không phát hiện vấn đề gì lớn, thuốc cũng đã uống, thần linh cũng đã cầu nhưng bụng cô vẫn không có tin tức gì như cũ.
Triệu Phượng Tiên vốn đã không hài lòng lắm với cô, về sau lại càng có nhiều ý kiến với cô hơn, người cũng trở nên cay nghiệt hơn, suốt ngày sai cái này sai cái kia, chỉ cần có một chút không vừa ý là lại mắng chửi, còn đi khắp nơi nói với người khác là cô không thể sinh con làm hại nhà họ Hà.
Hà Hiểu Phong chứng kiến hết tất cả mọi chuyện, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng muốn nói giúp cô một câu nào, thậm chí còn hùa vào với Triệu Phượng Tiên hơi một tí là lại mắng mỏ, thậm chí có đôi khi còn động tay động chân.
Kiếp trước, Giang Nguyệt Vi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, ly hôn sẽ bị người ta cười chê bị chỉ trích sau lưng cho nên cô không thể ly hôn, mà nhà họ Giang cũng không cho cô ly hôn.