Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 2: 2

Chương 2: 2

Vì để không phải ly hôn, cô ăn nói khép nép, chịu thương chịu khó lấy lòng chồng và mẹ chồng, lúc rảnh rỗi còn dựa vào tài nấu nướng của mình đi làm mấy công việc lặt vặt kiếm tiền mua quà lấy lòng bọn họ.

Nhưng vào thời này phụ nữ mà không sinh được con là tội ác tày trời, cho dù cô có hèn mọn đến mức nào đi chăng nữa, cuối cùng hai năm sau vẫn phải ly hôn.

Sau khi ly hôn Hà Hiểu Phong cũng nhanh chóng kết hôn cùng với người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với hắn, mà cô lại bởi vì xiềng xích mang tên không thể sinh con giam giữ chặt chẽ khiến cô không dám tái hôn, để rồi uất ức cứ thế chết đi.

Nếu không phải giây phút tỉnh lại vừa nãy, Giang Nguyệt Vi căn bản không thể biết được mình chỉ đang sống trong một quyển tiểu thuyết, trong sách cô chỉ là một vật hi sinh bất hạnh dưới ngòi bút của tác giả, tính cách yếu đuối không có chủ kiến còn không có học thức, điều mỉa mai nhất chính là cuối cùng tác giả giải thích cả hai không thể có con là do Hà Hiểu Phong bị bệnh không có tinh trùng.

“Bang bang bang ——” vài tiếng gõ cửa vang lên, Giang Nguyệt Vi bị dọa cho giật hết cả mình, cô từ từ định thần lại từ trong hồi ức, theo tiếng động mà nhìn về phía cửa, từ kẹt cửa có thể thấy được bóng dáng của người bên ngoài.

“Giang Nguyệt Vi cô đã tỉnh chưa?”

“Chỉ là cảm lạnh thôi mà đã làm cho chết lên chết xuống, ngủ một ngày một đêm mà còn chưa khỏe sao, bây giờ đã mấy giờ rồi cô còn không dậy nữa?”

Giọng nói mà đến khi chết Giang Nguyệt Vi cũng không quên được là giọng của Triệu Phượng Tiên, tuy kiếp trước cô đã quen với thái độ của Triệu Phượng Tiên đối với mình, nhưng nghe lại lần nữa sao giọng nói này lại chói tai đến thế, trong lòng cô cũng cảm thấy bực bội nhưng cô không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với bà mẹ chồng này, cô chỉ cất giọng nói: “Tỉnh rồi, đợi lát nữa con ra liền.”

Triệu Phượng Tiên nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô trả lời lại, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái: “Mau nhanh lên, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà cô còn dong dong dài dài, nếu như ở nhà người khác cái loại đàn bà không biết đẻ con như cô đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.”

Nghe bà ta cứ nhắc đi nhắc lại chuyện mình không thể sinh con, Giang Nguyệt Vi khẽ nghiến răng: “Biết rồi!”

Cái đứa con dâu này từ xưa đến giờ chưa bao giờ chống đối lại mình, cho nên Triệu Phượng Tiên nói xong thì quay đầu đi ngay, nghe tiếng bước chân của bà ta dần dần đi xa, ánh mắt của Giang Nguyệt Vi trong trẻo nhưng nụ cười của cô thì lạnh lẽo, rồi cô đưa tay ra úp lại ảnh cưới của mình và Hà Hiểu Phong đang đặt trên mặt bàn.

Cuộc sống kiểu làm trâu làm ngựa còn bị khinh thường này sao Giang Nguyệt Vi có thể không tỉnh ra chứ?

Bây giờ cô đã tỉnh, hoàn toàn tỉnh.

Sống lại một đời cô không còn ngu ngốc nữa, cô sẽ không hầu hạ cái gia đình này, cô cũng sẽ không cố cứu vãn được hôn nhân bấp bênh này như kiếp trước nữa, cô muốn ly hôn ngay lập tức!

Chỉ tiếc là mấy ngày trước Hà Hiểu Phong đã ra ngoài chạy xe đường dài, chắc là ngày mai mới về tới, nếu không cô đã có thể ly hôn ngay lập tức.

Mặc dù người đàn ông đến ngày mai mới về, nhưng Giang Nguyệt Vi không muốn ở lại nhà họ Hà thêm một ngày nào nữa, sau khi nghĩ thông suốt cô cất suy nghĩ của mình đi, rồi hít một hơi thật sâu.

Mấy ngày hôm trước trời cứ mưa liên tục, công xã Hồng Tinh bước vào vụ thu, một làn gió mát mang hương hoa cỏ cây xuyên qua các kẽ hở thổi vào trong phòng, làm cho không khí trở nên tràn đầy sức sống.

Cô tết lại tóc, đổi quần áo khác, sau đó lấy túi vải thô từ phía dưới tủ quần áo ra bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Tiền của nhà họ Hà đều do Triệu Phượng Tiên quản lý, ngoại trừ khi vừa mới kết hôn Triệu Phượng Tiên có cho cô thêm một ít quần áo, cho đến bây giờ rất ít cô cho tiền tiêu, cho nên tủ quần áo cũng không có nhiều quần áo của cô.

Dọn quần áo xong, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó lục tung lên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một cái hộp sắt nhỏ dưới đáy tủ quần áo.

Hộp sắt là của Hà Hiểu Phong, bình thường hắn ta sẽ để một ít hóa đơn và biên lai vào trong đây, trước đây tên đàn ông đó có dặn Giang Nguyệt Vi không được đụng vào cái hộp này, cô rất nghe lời nên chưa từng đụng vào nó.

Nhưng bây giờ cô có ký ức của kiếp trước, cô biết bên trong ngoại trừ có hóa đơn với biên lai ra, còn có một số lá thư của Hà Hiểu Phong với người phụ nữ tên Chung Bảo Ý.

Trên hộp có một cái khóa nhỏ, nhưng mấy loại khóa này căn bản cũng chỉ là đồ trang trí, cô dùng thứ gì đó đập vào khóa hai cái nó đã bung ra, cô nhanh chóng lật xem đồ bên trong, thực mau đã lấy ra được ba lá thư.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch