Đáng lẽ khi người khác giúp mình, Giang Nguyệt Vi nên nói khách sáo nhiều hơn hai câu với người ta, nhưng cục diện vừa nãy thật sự quá xấu hổ, cô chưa từng có cảm giác quẫn bách như vậy, may mà ở phía sau có thêm mấy người lên xe, lập tức tách hai người ra, cô mới cảm thấy xóa đi được sự xấu hổ đó.
Sau đó, đến công xã, Giang Nguyệt Vi đợi sau khi người đàn ông đó và những người khác xuống xe cô mới xuống, nghĩ đến còn có việc chính, cô lập tức chạy đến Cung Tiêu Xã.
Hôm nay là ngày họp chợ, có rất nhiều người xếp hàng ở Cung Tiêu Xã, cô không biết xấu hổ chen ngang, xếp hàng một lúc mới đến cô, có lẽ ký ức Hà Hiểu Phong tái hôn ngay ở kiếp trước quá sâu sắc, cho nên cô vẫn có ấn tượng với diện mạo của Chung Bảo Ý, nhưng bây giờ lại không phát hiện ra bóng dáng Chung Bảo Ý trong Cung Tiêu Xã.
Cô sững sờ một lúc, là Chung Bảo Ý không đi làm hay sau khi trọng sinh có biến cố gì khác?
“Cô có mua đồ hay không? Không mua thì mau đi chỗ khác để người sau mua…”
Giang Nguyệt Vi đang nghĩ, vẻ mặt người bán hàng trước mặt không kiên nhẫn giục, cô không cam tâm thử hỏi người bán hàng: “Cái kia, hôm nay Chung Bảo Ý không đi làm sao?”
Người bán hàng trợn mắt lườm cô một cái, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Sao không đi làm, vừa nãy Chung Bảo Ý ra ngoài với người đàn ông của cô ta rồi, cô mau nhường, phía sau lên đi…”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy nhanh chóng nhường chỗ, tuy bây giờ không thấy người, nhưng nếu người bán hàng kia nói hôm nay Chung Bảo Ý có đi làm, chứng tỏ người phụ nữ đó chắc là vẫn làm việc ở chỗ này, cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hớn hở ra khỏi Cung Tiêu Xã.
Cô đi về phía tiệm cơm, lúc chuẩn bị đi qua góc tường Cung Tiêu Xã cô lập tức đứng hình.
Chung Bảo Ý mặc áo kẻ sọc đỏ sẫm đang nói chuyện với một người đàn ông ở góc đường, tuy người đàn ông đó quay lưng về phía Giang Nguyệt Vi, nhưng dáng người và quần áo đó vừa nhìn là có thể nhìn ra, chính là Tưởng Chính Hoa vừa nãy cô ngồi trong lòng ở trên xe.
...
Đời trước, Giang Nguyệt Vi mãi vẫn cứ đắm chìm trong nỗi bi thương khi cô biết mình không thể sinh và bị bắt phải ly hôn, cô không rảnh để tốn thời gian bận tâm tới những chuyện khác cho nên cô không biết Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý đến với nhau như thế nào, cũng không biết người đàn ông của Chung Bảo Ý là ai, càng không để ý hôn nhân của hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cô không ngờ mình lại đụng phải Tưởng Chính Hoa trong tình huống này, cũng không ngờ lần đầu tiên hai người họ chạm mặt nhau lại lúng túng như vậy, nhìn người đàn ông dường như muốn quay đầu về phía mình, cô chợt hoàn hồn, vội vàng xoay người tránh ra.
Nhìn Tưởng Chính Hoa vừa rồi mới nói chuyện với Chung Bảo Ý, bộ dáng hai người đều là hòa thuận, anh hình như không biết rằng người phụ nữ của mình đã cùng người đàn ông khác lập ra quan hệ ái muội, nhưng giờ khắc này, cô vẫn có chút do dự, có nên nói chuyện Chung Bảo Ý đã ngoại tình nói cho Tưởng Chính Hoa biết hay không?
Nếu nói cho anh biết, vậy khẳng định trong cơn tức giận anh sẽ đi tìm Hà Hiểu Phong tính sổ, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện này có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với chuyện ly hôn của mình, con người mà, ai cũng có tính ích kỷ, cô cũng không muốn chuyện ly hôn của mình có gì sai sót.