Nhưng nghĩ lại, trong hôn nhân, hai người bọn họ là cùng một loại người, đều là đối tượng bị tổn thương, đã là đồng bệnh tương liên, cô càng có thể cảm nhận được cảm giác ấy, cảm giác bị tổn thương mà chỉ có thể bất lực, chỉ có thể tự liếm láp vết thương của mình.
Do dự một hồi, Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng khi cô xoay người, quay đầu lại, đôi vợ chồng son mới vừa rồi còn nói chuyện ở hành lang đã sớm không thấy bóng dáng đâu cả.
Thôi, có thể đã định trước hai người bọn họ không thể gặp nhau, Giang Nguyệt Vi cũng không còn cảm thấy rối rắm nữa, hiện tại đã xác định Chung Bảo Ý còn làm ở cung tiêu xã thì cô yên tâm rồi, có lợi thế thì cô sẽ không giống như đời trước bị người nhà họ Hà chèn ép gắt gao nữa.
Giang Nguyệt Vi cũng không vội vàng về nhà, hôm nay là ngày họp chợ, trên đường cái khắp nơi đều là người, một cảnh tượng đầy sự ồn ào từ nhiều người, so với sự náo nhiệt ở bên ngoài kia hiệu sách duy nhất của công xã ngược lại vắng vẻ hơn rất nhiều.
Phỏng chừng không lâu nữa sẽ có tin bắt đầu thi tốt nghiệp cao đẳng, hiện tại mọi người đều chưa biết đến chuyện đấy, cô mới học đến tiểu học, muốn cuối năm nay được tham gia thi tốt nghiệp trung học khẳng định là không có khả năng, nhưng vừa nghĩ tới đời trước, cô luôn bị chửi là người chỉ biết ăn ngủ không có văn hóa, Giang Nguyệt Vi không chút nghĩ ngợi liền đi vào hiệu sách.
Hiệu sách cũng không lớn lắm, bên trong chỉ có một nhân viên, nhìn thấy cô cũng không thèm để ý, chỉ một mực ở đó làm việc của mình.
Giang Nguyệt Vi dạo một vòng quanh tiệm sách, nhìn trúng hai quyển sách giáo khoa cấp hai, nhưng đưa tay lên sờ túi của mình, phát hiện bên trong không có mấy đồng, lại yêu thích không buông tay sờ soạng một hồi mới buông xuống, nghĩ thầm, chờ sau khi ly hôn lấy được tiền cô nhất định sẽ mua tất cả những thứ mình muốn!
Từ hiệu sách đi ra, cô bị người ta gọi lại, nghiêng đầu liền thấy Tiền Tú Quyên cùng mấy bà thím đội sản xuất của Tùng Dương đang đi về phía cô.
Ngày hôm qua, Tiền Tú Quyên nghe được Giang Nguyệt Vi nói không thể sinh con cho Hà Hiểu Phong là vì hắn ta không có khả năng sinh chứ không phải do cô, chuyện đó làm bà ta luôn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng lúc ấy Giang Nguyệt Vi đã đi rồi còn Triệu Phượng Tiên lại một mực chắc chắn là cô đang hồ ngôn loạn ngữ, lúc này thấy được chính chủ, làm sao bà ta chịu buông tha cho cô dễ dàng như vậy?
Vì vậy, Tiền Tú Quyên vội vàng tiến lên, một tay ngăn Giang Nguyệt Vi lại, rẽ ngoặt hỏi: "Nguyệt Vi à, khi nào con trở về vậy? Đừng có giận nữa, bây giờ việc trong nhà không ai làm, mẹ chồng con ngày hôm qua cứ luôn miệng mắng con thế này thế kia cả ngày trời rồi, dì sắp không nghe nổi nữa, lỗ tai sắp đóng kén tới nơi rồi."
Giang Nguyệt Vi biết rất rõ đức hạnh của Triệu Phượng Tiên, không cần nghĩ cũng biết ngày hôm qua khẳng định là không thể thoát khỏi chuyện bị mẹ chồng mắng chửi, cô liếc mắt nhìn trái nhìn phải vài cái, Tiền Tú Quyên giống như nhìn ra được cô đang lo lắng cái gì, lại vội nói: "Con yên tâm, mẹ chồng con hôm nay không có đến đây đâu mà lo thế."
Giang Nguyệt Vi nghe vậy chỉ cười cười: "Mắng thì mắng đi, cho dù tôi ở đây hay không thì bà ấy cũng đã mắng không ít rồi, chờ ngày mai Hiểu Phong trở về tôi sẽ trở về."