Hứa Tú Phương rời khỏi trường một chút, thấy Hứa Chí Quân có vẻ hơi sốt ruột, nàng bọc bạch hào, hai tay cẩn thận ôm mấy cuốn sách bước vào phòng bệnh.
Hứa Chí Quân hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
Hứa Tú Phương mỉm cười nói: “Ca à, ngươi mau xem ta mang về cái gì quý giá!”
Hứa Chí Quân duỗi cổ nhìn thoáng qua, thấy sọt đồ vật, cười nói: “Đây là bạch hào. Trác thủy sau, ăn quấy cũng không tồi.”
“Ca ngươi chỉ nhìn đến ăn thôi à.” Hứa Tú Phương liếc mắt nhìn ca ca mình, rồi cẩn thận mở cuốn sách ra, đưa lên hướng Hứa Chí Quân, nói: “Xem, đây là cái gì?”
“Thư?” Hứa Chí Quân ngạc nhiên, trước đó hắn chỉ lo nhìn sọt, “Mượn từ đâu ra vậy?”
Phải biết rằng hai anh em lâu nay không đi học, cũng đã lâu không đọc sách, lúc này đột ngột nhìn thấy sách vở, trong lòng Hứa Chí Quân có một chút kích động.
Hứa Tú Phương trả lời: “Ta mượn từ thư viện.”
Hứa Chí Quân đầu ngón tay run lên: “Nhiều quý vậy à.”
Hứa Tú Phương nói: “Trong 10 cuốn nội trả lại thì chỉ mất một phân tiền một ngày. Giao nộp tiền thế chấp cũng có thể lấy lại toàn bộ.”
Hứa Chí Quân nghe vậy, một ngày chỉ một phân tiền, thầm nghĩ cũng không tệ. Nếu muội muội thật sự dùng tiền để mua sách, hắn… Hắn thật sự không biết nên nói gì.
Thế nhưng, muội muội này lại biết đến thư viện để mượn sách, đây là điều hắn không nghĩ tới.
Hứa Tú Phương nói: “Ta thấy ngươi nhàm chán quá, nên nghĩ cách cho ngươi tìm chút việc làm.” Ca ca cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, chắc chắn là nhàm chán lắm, mà đọc sách thì không lo chạm vào vết thương, nàng cảm thấy đây là cách tốt nhất để giết thời gian.
Hứa Chí Quân biết có sách để xem, trong lòng cũng rất vui, vội vàng nói: “Trong đấy có mấy cuốn gì vậy? Cho ta xem với!”
Hứa Tú Phương đưa qua: “Nhạ, ta cũng không biết ngươi thích gì, chỉ tùy ý chọn vài cuốn.”
Hứa Chí Quân chăm chú nhìn vào, thấy tổng cộng có ba cuốn, một cuốn là “Trung thảo dược Đại Toàn”, một cuốn là “Giảng cổ đại lịch sử”, còn lại một cuốn ——
“500 loại rau dại thường gặp?”
Hứa Chí Quân tức thì cảm thấy không nói nên lời, ba cuốn sách này, đều không phải hắn muốn đọc. Hắn muốn đọc những cuốn chuyện kể như “Thủy Hử Truyện”, “Tam quốc Diễn nghĩa”…
Thế nhưng, muội muội có thể nghĩ tới chuyện mượn sách cho hắn xem, đã là có lòng, Hứa Chí Quân cũng không thể tỏ ra không hài lòng với loại sách này, liền chọn một cuốn giảng lịch sử, từ từ đọc.
Hứa Tú Phương hỏi: “Ca, ngươi giữa trưa muốn ăn bánh canh hay là muốn ăn mì sợi?”
Hứa Chí Quân mấy ngày nay cùng cha đều ăn bánh canh, thật lòng mà nói, thấy Anh Tử mang tới một mớ mì sợi, Hứa Chí Quân không nhịn được cơn thèm ăn, bây giờ nghĩ tới mì sợi, hắn không thể kìm chế nỗi nước miếng, nói: “Thì ăn mì sợi đi.”
Hứa Tú Phương cười nói: “Được, ta ngay bây giờ đi làm cho ngươi, ngươi chờ chút nhé.”
Nói xong.
Hứa Tú Phương liền tìm mì sợi trong phòng bệnh, cẩn thận trừu đi một ít, lượng vừa đủ cho ca ca nàng ăn, sau đó nàng lại cầm một quả trứng gà, gói giấy một chút muối ăn, rồi rất cẩn thận bỏ chai dầu mè vào giỏ tre, sau đó mang theo một túi bạch hào, liền khởi hành đến nhà Liễu bà nấu cơm.
Những thứ dầu muối linh tinh gia vị này, Hứa Cường không để ở nhà Liễu gia, mà chọn để trong phòng bệnh, chủ yếu là để bảo quản cho tốt, rốt cuộc không chỉ mình Hứa Cường thuê nhà bếp ở Liễu gia, còn có gia đình khác, ngày đầu tiên Hứa Cường để muối ở đó, hôm sau thì phát hiện muối đã bị thiếu.
Không biết là gia đình khác dùng hay nhà Liễu gia sử dụng.
Hứa Cường cảm thấy có chút không thoải mái, để tránh cho phải thử thách lòng người, cũng để ngăn nhà mình gặp phải tổn thất nào, Hứa Cường quyết định mỗi lần nấu cơm sẽ mang theo.
Làm xong cơm xong thì mang về.
Việc này, Hứa Cường cũng đã nói cho Hứa Tú Phương, hơn nữa còn cố tình dặn dò Hứa Tú Phương đừng nói ra ngoài, để tránh cho nhau cảm thấy xấu hổ.
Hứa Tú Phương đã nhớ kỹ, lúc này, nàng liền mang theo tất cả đồ cần thiết để nấu cơm, chờ làm xong sau đó, lại mang về.