Hứa Tú Phương gõ cửa nhà Liễu bà bà. Liễu bà bà vẫn như cũ rất cảnh giác, chỉ sau khi nhìn thấy Hứa Tú Phương thì mới mở cửa.
Hứa Tú Phương lễ phép gọi: “Liễu bà bà, ta đến nấu cơm.”
Liễu bà bà trả lời: “Vào đi.”
Vừa vào phòng, Liễu bà bà lập tức đóng chặt cửa lại.
Hứa Tú Phương còn chưa kịp vào khu vực bếp thì thấy bên trong có một bóng dáng cao lớn đang ở đó làm việc.
"Này..."
Liễu bà bà giải thích: “Hôm kia gia nhà kia xuất viện, không thuê người, hôm nay ta nhờ một gia đình khác đến, Tiểu Phương a, đúng rồi, ngươi có gọi là Tiểu Phương không? Trong thời gian này ngươi và vị Tạ tiểu ca này sẽ cùng sử dụng bếp, hai người tự thỏa thuận với nhau về thời gian nhé.”
Hứa Tú Phương cũng không biết nói gì thêm.
Liễu bà bà tuy có vẻ hiền lành nhưng thực sự rất khôn khéo. Hứa Tú Phuong có thể chắc chắn, nếu có ai khác đến thuê phòng bếp, bà cũng sẽ không do dự mà đồng ý ngay lập tức, tuyệt đối không màng đến tâm tư của người khác.
May mắn, hiện tại chỉ có hai gia đình sử dụng phòng bếp thôi.
Lúc này, người đứng quay lưng về phía Hứa Tú Phương đã xoay người lại, nàng nhận ra đó là Tạ Lật.
Hứa Tú Phương rất bất ngờ: “Tạ Lật? Ngươi sao lại ở đây?”
Tạ Lật cũng có chút bất ngờ, hắn vừa nghe thấy âm thanh bên ngoài, cảm thấy rất giống như Hứa Tú Phương, nhưng lại nghĩ có thể mình nghe nhầm.
Tạ Lật với đôi mắt đen láy đầy hoang mang hỏi: “Hứa Tú Phương, ngươi cũng thuê phòng bếp này sao? Sao vậy? Có ai trong nhà ngươi bị bệnh à?”
Hứa Tú Phương nhanh chóng kể lại một chút tình hình của ca ca mình, rồi lại hỏi Tạ Lật tại sao lại ở đây.
Tạ Lật nghe xong thì bừng tỉnh: “Hóa ra ca ca ngươi nằm viện à, chờ ta xong việc thì cùng ngươi đi thăm hắn.”
Ngay sau đó, Tạ Lật đơn giản kể qua tình hình của mình: “Tỷ tỷ của ta sinh con, mẹ ta hôm qua đến đây chăm sóc tỷ ấy, nhưng mà mẹ ta hàng năm bị đau lưng, rồi lại có bệnh viêm khớp nữa, nên ta nghĩ mình ở nhà không có việc gì, nên đến đây giúp đỡ.”
Hắn không thể chăm sóc sản phụ, nhưng những việc khác, nhất là nấu ăn, thì hắn hoàn toàn có thể làm được.
Hứa Tú Phương nghe xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Đúng là một hỉ sự nha, tỷ tỷ ngươi sinh em bé à? Ở bệnh viện khu nào vậy? Ta đi xem sau.”
“Ở khoa phụ sản.” Tạ Lật cười đáp: “Sinh vào gần 9 giờ sáng, là một bé trai dễ thương, lớn lên trắng trẻo, tiếng khóc thì cực kỳ lớn.”
Khi nói câu này, Tạ Lật không hay biết rằng giọng nói của mình trở nên mềm mại, đôi mắt còn ánh lên một nụ cười ngây ngô.
Rõ ràng, niềm vui khi có thêm thành viên mới cũng đã làm Hứa Tú Phương cảm thấy vui lây, nàng không kìm được cười nói: “Về sau chắc chắn sẽ là một cậu bé kháu khỉnh.”
Tạ Lật cười ha hả, nói: “Ta ở đây chuẩn bị xong rồi, chờ để bệ bếp cho ngươi sử dụng. À, ngươi có cần giúp gì không?”
Trên bệ bếp, hắn đang nấu một nồi mì, bên trong có thêm mấy quả trứng gà.
Ngoài ra, ở bên kia, còn một cái thố gốm đang hầm một nồi canh, lúc này tỏa ra hơi nóng nghi ngút. Chỉ cần ngửi qua mùi là Hứa Tú Phương đã biết hắn hầm gà.
Hứa Tú Phương cười lắc đầu, nói: “Ta đã xử lý đồ ăn gần xong rồi, không cần giúp đỡ đâu, ngươi cứ lo bên mình trước đi.”
Tạ Lật gật đầu, rồi xoay người, bắt đầu nêm nếm mì, thêm muối và hành thái... Hắn thực hiện động tác rất thành thạo, rõ ràng không phải là người mới.
Thật có duyên, lại thuê chung phòng bếp với Tạ Lật. Như vậy tiện lợi biết bao, ít nhất không phải giao tiếp với người lạ. Trong lòng Hứa Tú Phương cảm thấy rất vui, sau đó, trong lúc rảnh rỗi, nàng bắt đầu sắp xếp những đồ vật đã mang theo.
Tiếp theo.
Hứa Tú Phương mang theo giỏ tre, đem rau quả đã nhặt được nhà bếp bên ngoài về giếng nước gần đó rửa sạch sẽ.