“Nếu sau này người ta hỏi sinh viên đại học nhà ông gả đi đâu, ba mẹ nói con gả cho một người lớn tuổi còn mang theo ba đứa nhỏ, con cảm thấy nó có dễ nghe không?"
Giang Hiểu giơ ngón trỏ chọc lên trán em gái như muốn chọc tỉnh cô, trong đầu em gái mình toàn nghĩ đến cái gì vậy hả?
"Ba, mẹ, chị cả, thật ra sau này con có khả năng không thể mang thai được." Kiếp trước Giang Uyển vẫn chưa từng có con cái, cô cũng không biết có phải là vấn đề của mình hay không, dù sao trước mắt cứ để cho ba mẹ và chị gái đồng ý là được.
Dương Quế Hoa hét một tiếng chói tai, thiếu chút nữa bị dọa cho ngất xỉu: "Cái gì!? Con đang nói về cái gì vậy? Làm sao con biết được?"
"Năm con mới vừa lên đại học không phải là bụng không thoải mái sao ạ?
Con đến bệnh viện trong thành phố để khám thì bác sĩ kiểm tra nói rằng sau này con không thể mang thai được..."
Giang Uyển nghiêm trang bịa ra vài lời, thật ra lúc đó bác sĩ cũng không nói cái gì cả, chỉ là kiếp trước một đứa nhỏ cô cũng không có được, tự nhiên cô cảm thấy chính mình nhất định là không có cách nào mang thai được.
"Những gì con nói là sự thật ư? Vậy tại sao lúc đó con không nói với cha?" Giang Diệu Tổ cảm thấy đau lòng cho con gái, ở thời đại này nếu không mang thai được đứa nhỏ thì quả thực chính là một vấn đề lớn.
"Con làm sao có thể không biết xấu hổ mà còn nói ra được chứ ạ? Chuyện này mất mặt như vậy mà....
Đây không phải là con thấy ba luôn muốn con lập gia đình nên mới nói ra sao?
Con cũng không muốn gây họa cho người khác, nhưng Cố Trung Quốc anh ấy có một công việc tốt, lương lại cao, tính cách cũng rất tốt, còn có ba đứa nhỏ đều là độ tuổi căn bản không ghi nhớ gì sâu sắc cả, con gả qua không phải là vừa vặn sao ạ?"
Giang Uyển nói ra những lời mà ngay cả cô cũng không tin được là đã lừa dối ba mẹ cùng chị cả, mặc dù cô cảm thấy không mang thai cũng không phải là điều gì không tốt, nhưng đặt ở thời đại hiện tại mà nói, đây chính là một loại lỗi lầm.
Dương Quế Hoa và Giang Diệu Tổ trên mặt đều là một mảnh u ám, Giang Hiểu cũng tuyệt đối không nghĩ tới em gái mình lại rơi vào tình cảnh như vậy.
"Con gái của mẹ...
sao con lại đáng thương như vậy chứ..." Dương Quế Hoa vừa nói vừa khóc đến nỗi thở gấp, Giang Diệu Tổ ngồi một bên cũng cúi đầu thương tâm.
Giang Hiểu là một người tương đối quyết đoán, cô lập tức thay đổi chiến tuyến: "Vậy nếu là Cố Trung Quốc, thế thì cũng còn tốt phải không?"
Giang Uyển nặng nề gật gật đầu, nhìn ba mẹ khổ sở như vậy, trong lòng cô cũng không mấy dễ chịu: "Ba mẹ, hai người đừng buồn nữa, sau này nếu Cố Trung Quốc đối xử với con không tốt, con sẽ ly hôn với anh ta liền!”
Dương Quế Hoa thoáng cái bị hai chữ ly hôn đánh lạc hướng sự chú ý: "Con cho rằng kết hôn và ly hôn dễ dàng như vậy sao? Ngoài miệng luôn nói những thứ này, nói thì đơn giản nhưng làm thì khó, mẹ thấy con vẫn còn đang nghĩ bản thân mình là đứa nhỏ! Một chút cũng không hiểu chuyện!"
"Được rồi, con gái đều đã nghĩ rõ ràng rồi, người làm mẹ như bà hãy nói ít lại hai câu đi.
Con gái à, vậy Cố Trung Quốc có biết chuyện này không?"
Giang Diệu Tổ tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng vừa mở miệng liền hỏi đúng điểm mấu chốt.
"Anh ấy nói rằng anh ấy nguyện ý kết hôn với con, cũng không ghét bỏ việc con không sinh con được.
Anh ấy cũng nói anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với con."
Mặc dù Giang Uyển cảm thấy hơi có lỗi nhưng vẻ mặt của cô ấy rất bình tĩnh đến mức có thể khiến người khác không nhìn ra được gì.
Bây giờ Giang Uyển rất muốn thu thập tên đàn ông thúi kia, làm hại cô ở trước mặt người nhà không có tự tin như vậy.