Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 11:

Chương 11:

Ngày hôm sau, Giang Uyển ăn cơm trưa xong lại kiên trì đi tìm Cố Trung Quốc, ba mẹ thúc giục cô phải làm sao để cho Cố Trung Quốc tới nhà ngồi, kỳ thật chính là ám chỉ để anh đến cầu hôn, nhưng mà hiện tại người đàn ông kia cũng chưa đồng ý gì cả.

Đến trước cửa nhà Cố Ái Hoa, lúc Giang Uyển đang có chút do dự, đột nhiên nhìn thấy Cố Hướng Bắc trong sân: "Em còn nhớ chị không?"

Cố Hướng Bắc nhìn cô một cái rồi gật đầu: "Dạ nhớ."

Giang Uyển sờ sờ đầu cậu cười hỏi: “Chú út với thím út của em đâu rồi?”

"Dạ họ mang theo Cẩu Tử cùng Tiểu Hoa đi vào ruộng làm việc rồi ạ."

"Vậy ba của em đâu?"

"Ba em đang ở trong phòng cho Nhị Bảo và Tam Bảo ăn cơm ạ." Trong lời nói Cố Hướng Bắc lộ ra ý tứ xem thường, bản thân cậu ăn cơm cũng không cần người đút từ lâu rồi.

Giang Uyển lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo cứng cho cậu: "Chị nhờ em giúp chị một việc có được không? Em đi gọi ba ra đây, chị có chuyện muốn nói với ba em một lát.”

Lần đầu tiên Cố Hướng Bắc được người khác trịnh trọng nhờ vả như vậy, tay cậu cầm lấy kẹo cứng rồi chạy nhanh vào trong phòng hướng về phía Cố Trung Quốc kêu: "Cha, ở bên ngoài có chị gái muốn tìm cha đó! Cha mau ra nhanh nhanh đi...”

Cố Trung Quốc bị tiếng gọi lớn của Đại Bảo làm giật mình, cũng vừa vặn đút cơm cho Tam Bảo ăn xong: "Con trông coi em trai em gái một lát, đừng để cho bọn chúng chạy loạn khắp nơi, cha đi ra ngoài có việc một chút."

Hai vợ chồng em trai đã đi làm từ lâu, hai đứa nhỏ của họ cũng đi theo xuống ruộng, trong nhà hiện tại chỉ còn bốn cha con Cố Trung Quốc, Đại Bảo có thể tự mình lo bản thân nhưng để một mình cậu chăm sóc Nhị Bảo và Tam Bảo thì cũng quá là bận rộn.

Thế nên anh chỉ định đi ra ngoài một lát sau đó sẽ vội vàng trở về, bản thân Đại Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể lo được cho em trai với em gái chứ?

Ở bên đây Đại Bảo đang xé hai viên kẹo cứng ra, một cái cho Nhị Bảo, một cái nhét vào miệng mình, kẹo rất ngọt, nhà chú út rất ít khi mua đường, cho dù mua cũng mua rất ít, căn bản không nhớ được vị đường là gì cả.

Tam Bảo nhìn hai anh trai ăn kẹo, cô bé ê ê a a giữ lại nước miếng cũng muốn ăn, Đại Bảo nhìn em gái như vậy, sợ làm cô bé thèm tới khóc nên dứt khoát đem cô bé đặt lên băng ghế dài dỗ ngủ.

Giang Uyển đợi một lát thì thấy Cố Trung Quốc đi ra, cô ấy nén cảm xúc của mình lại một lúc, chờ đợi để lấy ra đòn sát thủ.

Cố Trung Quốc vừa mới đi ra ngoài sân, chỉ thấy cô gái nhỏ gặp ngày hôm qua đang mờ mịt nhìn mình, mí mắt anh nhất thời giật giật: "Đồng chí Tiểu Giang, tôi..."

"Đồng chí Cố, chuyện hôm qua tôi nói là nghiêm túc, bây giờ anh lại nghe tôi nói tiếp có được không? Nếu anh nghe xong còn không đồng ý, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa."

Giang Uyển làm ra vẻ nghẹn ngào cắt đứt lời nói của anh, trong lòng lại trợn trắng mắt, cô đây cũng không tin là anh sẽ không đồng ý.

Cố Trung Quốc nhìn dáng vẻ muốn khóc của cô gái nhỏ nên cũng rất ngượng ngùng, đành dứt khoát tính toán đứng nghe một chút.

"Đồng chí Cố, anh có biết vì sao tôi muốn gả cho anh không? Thật ra ngoài công việc tốt và mức lương cao thì tôi cũng rất thích ba đứa con của anh."

"Cô thích ba đứa bé? Cô không ngại chúng là con vợ trước của tôi mà còn cảm thấy thích sao?"

Giang Uyển tiếp tục diễn kịch, cô ngượng ngùng nói: "Thật ra lúc trước tôi đã đến bệnh viện kiểm tra qua, tôi, tôi không có khả năng mang thai được..."

Cố Trung Quốc nghe xong liền cau mày suy nghĩ sâu xa, thảo nào cô gái trẻ tuổi còn nhỏ này, tuy rằng có hơi đen nhưng dáng vẻ lại xinh đẹp như thế làm sao có thể để ý tới người đàn ông mang theo ba đứa nhỏ như anh được.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch