WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 23: 23

Chương 23: 23




“Cô ta bỏ đi được như vậy đúng là rất sung sướng, chỉ khổ đứa nhỏ Nhị Đào kia, bộ dáng tính tình còn tốt hơn mẹ với chị nó rất nhiều, cũng siêng năng tài giỏi, hằng ngày phải ở với người mẹ kia. Chắc con cũng chưa được gặp qua đâu, người nó gầy gò, vừa nhìn là biết không được ăn ngon ngủ kỹ rồi, lại phải làm việc nhiều nữa.”

Nhà có con trai với không có con trai rất khác nhau, mấy năm trước nhà họ Lý chỉ có hai cô con gái, cho dù không quá yêu thương, thì cũng không nghiêm khắc với bọn họ, dù sao cũng là máu mủ nhà mình kia mà.

Nhưng đến khi Lý Đán được sinh ra thì mọi thứ không còn được như vậy nữa, nhà họ Lý gom góp hết tài sản cho đứa con trai, ông ta đã không có năng lực gì, cũng có tuổi rồi, mấy năm trước chỉ vì chưa sinh được con trai, nên tiêu tiền như nước, chẳng bao giờ tích góp được mấy đồng.

Càng nghĩ càng thấy chỉ còn con đường bán đi đứa con gái của mình thôi.

Gia cảnh nhà mẹ đẻ của Đường Hồng Mân cũng gần giống vậy, chỉ khác là cha mẹ cô vẫn còn biết lo lắng cho cô, cũng biết thân biết phận, tìm cho cô một gia đình tốt trong thành phố, chỉ đòi mười cân gạo với hai mươi đồng làm lễ hỏi. Công bằng mà nói, Lý Nhị Đào còn đáng thương hơn vậy.

Bên đây, mẹ chồng con dâu đang nói chuyện với nhau, bên kia, nhà họ Lý chỉ cách một bức tường đang ầm ĩ hết lên.

Nhà họ Lý chỉ cảm thấy nhà hàng xóm bên cạnh mình đang cố ý đối đầu với bọn họ, hôm qua đột nhiên khó hiểu mà kêu lên đi xem phim, khiến con trai bà ta khóc ầm lên đòi đi, bất đắc dĩ, bà ta đành rút ra tám xu đưa cho con trai để nó đi cùng với hàng xóm tới rạp chiếu phim.

Đối với bà ta mà nói, phim điện ảnh thì có gì hay mà xem chứ? Chỉ có hơn tiếng đồng mà làm bà ta mất cả tám xu, sao mà đắt đến vậy? Thôi thì cũng đành, hôm nay khó khăn lắm bà ta mới nướng được chút thịt, thịt còn chưa ra khỏi nồi, tiểu tổ tông nhà bà ta đã ầm ĩ lên.

“Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn thịt!” Lý Đán nhảy dựng lên gào khóc kêu to, giẫm lên sàn nhà kêu bộp bộp, cũng may bọn họ ở tầng một, nếu không hàng xóm sẽ tới càm ràm mất.

“Không cần Nhị Đào nướng thịt, con muốn ăn thịt thơm ngào ngạt của nhà bên cạnh!”

“Nhị Đào! Không nướng cho thịt thơm lên chút được hả? Tao khổ sở nuôi nấng mày như vậy, mà có miếng thịt cũng không biết nướng, rốt cuộc là mày có tác dụng gì vậy?” Mẹ Lý Đán tức giận quát, cũng không nỡ mắng con trai, chỉ trút hết giận dữ lên người đứa con gái Nhị Đào.

Nhị Đào là cô gái trẻ có khuôn mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, khuôn miệng nhỏ nhắn, duy chỉ có nước da hơi vàng vọt, phá hủy tổng thể đường nét của cô ấy.

Nghe thấy tiếng mẹ mắng, cô cắn cắn môi không dám hé răng, tay chân không dừng lại chút nào, vẫn tiếp tục nấu đồ ăn.

Đầu tháng là lúc đủ các loại phiếu chứng được phát ra, trừ khi là cửa hàng không cung cấp, nếu không những ngày này chắc chắn là những ngày tốt đẹp nhất của mỗi nhà.

Những ngày cuối năm cung ứng rất tốt, tháng trước cô ấy đều đem đồ cung ứng của tháng này về nhà, hôm qua cũng dùng hết phiếu ngày lễ mà cha cô ấy mang về rồi, nửa đêm lại tới cửa hàng thịt mua thịt. Cho nên, thức ăn hôm nay tương đối ngon.

Trứng gà, thịt lợn hầm cải trắng, còn có khoai tây sợi. Đương nhiên, còn có cả cơm tẻ nữa.

Nhưng, mấy thứ đồ này không phải của Nhị Đào, bình thường cô ấy chỉ được ăn cơm khoai trộn với dưa muối vụn.

Nhị Đào cắn môi nhìn đồ ăn trong nồi, lại liếc nhìn đồ ăn vừa nấu xong chưa kịp mang ra, một món hai món toàn là đồ ăn ngon, nét mặt không chỉ mang theo sự oan ức mà còn có vẻ không thể hiểu nổi.

Bất chợt, hương thơm xộc lên mũi cô, không biết từ lúc nào, có mùi thịt cực kỳ thơm luồn vào trong phòng, cô ấy thèm ăn đến không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Mày còn lề mề cái gì vậy? Nhanh lên chút đi!” Từ bên ngoài truyền đến âm thanh quát mắng giận dữ của mẹ cô ấy, Nhị Đào sợ tới mức tốc độ nấu càng nhanh hơn: “Tới đây, tới đây.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.