“Thời tiết ngày càng lạnh lẽo, em định đan cho anh hai cái áo len. Đợi về đến nhà, em đo kích cỡ cho anh.” Cổ Na hăng hái nói.
An Hi Hạo biết cô không thể nhàn rỗi tiếp, anh cũng không ngăn: “Em muốn loại len nào? Anh đi mua về.”
“Không cần đâu, em sẽ đi mua với chị dâu Tiểu Phân và chị dâu Tiểu Thảo.”
Nhắc đến Tiểu Thảo, Cổ Na chợt nở nụ cười: “Trước đây em đã quen gọi Tiểu Thảo, bây giờ thêm chữ chị dâu, đúng là hơi mất tự nhiên.”
Trịnh Tiểu Thảo còn nhỏ hơn cô một tuổi, không giống Lưu Phân vốn lớn hơn Cổ Na.
Sau khi kết hôn, Cổ Hành Lôi trở nên điềm tĩnh chín chắn. Mọi ngày trừ làm việc ra, anh ta thường lấy các loại gỗ khác nhau và rèn luyện tay nghề điêu khắc, bà cụ Cổ còn khen anh ta cưới vợ rồi nên trưởng thành hơn, sau đó lại giục Cổ Thành Trung gửi thư cho Cổ Thành Nghĩa, hỏi rằng bao giờ mới giải quyết chuyện cá nhân.
Tiếp theo bà cụ còn bảo Cổ Thành Nhân ra thị trấn tìm Cổ Hành Vũ, dặn dò cháu trai rằng anh cả và em ba đã lập gia đình, nếu anh ta không giải quyết chuyện riêng thì người nhà sẽ để ý thay anh ta.
Thế là khiến Cổ Hành Vũ sợ hãi quá chừng, lập tức xin nghỉ phép về nhà, nói với người nhà hết lần này đến lần khác rằng hãy mặc kệ chuyện này, tự anh ta có tính toán.
Ngày hôm nay, Lưu Phân, Tiểu Thảo với Cổ Na ra thị trấn. Nhắc đến vẻ mặt Cổ Hành Vũ hôm ấy, Lưu Phân cảm thấy buồn cười: “Người thú vị nhất nhà chúng ta chính là cậu ấy.”
Tiểu Thảo cũng khẽ cười. Cô ấy là người thẹn thùng, mỗi lần nói chuyện đều nhỏ nhẹ khe khẽ.
“À phải rồi, em nói muốn mua sợi len, nhưng hình như em không biết đan mà?” Lưu Phân nhớ đến mục đích của lần tụ họp này và hỏi.
Cổ Na ưỡn ngực tự hào: “Em sẽ học.”
Năng lực học tập của cô rất giỏi!
“Cũng phải, em học được rất nhanh.” Lưu Phân mỉm cười.
Ba người cười nói trò chuyện, cảm giác chưa được bao lâu đã ra đến thị trấn. Họ đến hàng thịt trước, Lưu Phân mua hai cân[1], Cổ Na mua hai cân thịt nạc với hai cân thịt mỡ, ngoài ra còn mua hai cân xương ống, bao nhiêu phiếu mua thịt mà cô mang theo đều bị tiễn sạch.
[1] Cân: Một cân bằng nửa ký.
Lưu Phân nhìn mà đau lòng, Tiểu Thảo cũng trợn to mắt.
“Em định năm sau không ăn thịt hả?”
Cổ Na không nhận việc bên Cổ Thành Lễ, dĩ nhiên không có thu nhập.
“Năm sau em đến trường ăn.” Cổ Na cười tủm tỉm, đến thành phố lớn sẽ có rất nhiều thứ phải động đến tiền bạc, việc sử dụng phiếu theo thời gian sẽ ngày càng ít đi.
Mua thịt xong, bọn họ lại chạy đến nơi bán len, sợi len đủ màu đủ kiểu được bày ra khắp nơi, loại mịn màng hay thô ráp đều có đủ.
Cổ Na chọn len màu lam và màu đen, Lưu Phân cũng vừa chọn xong len: “Em không làm cho mình à?”
“Không cần đâu, em còn nhiều đồ len lắm, đủ mặc rồi.”
Đồ len của Cổ Na đều do Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến làm cho cô vào thời điểm sắp cưới, bấy nhiêu đã đủ để cô mặc nhiều năm.
Áo len không những còn mới, hơn nữa cho dù bị rách cũng có thể mua thêm ít sợi len mới đan thêm, dằn lòng mặc tiếp.
Tiểu Thảo lại chọn hai màu xanh ngọc và đỏ.
“Anh ấy thích màu đỏ.”
Tiểu Thảo thấy hai người nhìn sang, cô ấy đỏ mặt giải thích.
Ngay khi họ đang xếp hàng trả tiền thì một người phụ nữ ôm đứa trẻ chen ngang trước mặt, Cổ Na lôi người đó qua bên cạnh: “Xếp hàng thì phải xếp theo thứ tự! Cô không biết hả?”
“Chu Chi Hoa?”
Sau khi Lưu Phân nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, kinh ngạc kêu lên.
Nhờ thế Cổ Na mới phát hiện người vừa chen ngang là Chu Chi Hoa.
Chu Chi Hoa cũng không ngờ mình gặp phải họ, lúc này cô ta không cần sợi len gì nữa, lập tức ôm đứa trẻ ra khỏi cửa tiệm. Người phụ nữ đứng trước Cổ Na quay đầu lại hỏi: “Các cô biết cô ta sao?”
“Biết chứ, nhà mẹ cô ta với nhà chúng tôi ở chung thôn mà.” Cổ Na đáp.
Người phụ nữ kia bèn chậc chậc: “Các cô thuộc đội sản xuất Song Hà à? Nhà họ Liêu đã chia nhà, Liêu Ái Quốc phát điên rồi bỏ chạy, mãi mà không trở về. Người đàn bà kia ôm theo đứa trẻ sống một mình, cách đây không lâu đã chuyển ra khỏi thôn, nghe nói sống chung với người đàn ông ngoài thị trấn.”
“Nhà họ Liêu để cô ta dẫn con đi sao?” Lưu Phân cảm thấy kỳ lạ, không phải trước đây nhà đó rất trông chờ đứa con trong bụng Chu Chi Hoa à?
“Chậc, đứa trẻ đó có vấn đề về đầu óc, nhà họ Liêu không chấp nhận, hơn nữa lại có thêm một người phụ nữ không biết từ đâu đến, người đó cũng ôm theo đứa trẻ, bề ngoài giống Liêu Ái Quốc hồi nhỏ như đúc! Dĩ nhiên nhà họ Liêu biết đó là con ai, thế nên mới chia nhà ở riêng.”
Nói là chia nhà ở riêng, thực chất là lấy lý do để đuổi Chu Chi Hoa.