Lúc ấy khi Sở Đình đọc đã nghĩ, nếu cô có thể lựa chọn trở thành một người trong này, cô nhất định sẽ chọn bác sĩ nữ này, gia thế tốt cha mẹ yêu thương lớn lên lại xinh đẹp, chỉ cần không mù chắc chắn là số cả đời hưởng phúc.
Mới không cần làm nữ chính đâu, đã sống lại còn vì một người đàn ông đấu người này với người kia, thật sự là không có ý nghĩa.
Hiện giờ hay rồi, cô thật sự xuyên qua, chỉ là không biến thành nữ chính cũng không biến thành bác sĩ nữ, mà thành một người qua đường giáp chân chính.
Đúng vậy, chính là người qua đường giáp.
Vai phụ, nói rõ còn có quan hệ nhất định trong nội dung cốt truyện xoay quanh nữ chính, ví dụ như em chồng cực phẩm, mẹ chồng cực phẩm của nữ chính, đó đều gọi là nữ phụ.
Người giống như cô hoàn toàn không cùng xuất hiện với nữ chính, chỉ từng được nữ chính nhìn thấy, khi chuyện trò lấy chồng từng nhắc qua một hai câu chính là người qua đường giáp thuần túy.
Nói tới đây, thì phải nói cuộc đời của nguyên chủ, 16 tuổi lên núi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, con người xa lạ ở địa phương xa lạ, còn làm việc đồng áng không xong, vừa mới bắt đầu trong nhà gửi đồ đạc cho cô ta sau đó cũng không có gì tới cả, không có thời hạn trở về thành phố.
Dưới tình huống ấy, nguyên chủ đương nhiên phải tìm một phiếu cơm dài hạn gả mình đi.
Kết quả qua mấy năm có thể trở về thành phố! Có thể thi đại học!
Nguyên chủ đương nhiên không cam lòng sau này cứ làm ổ ở nông thôn, vì thế dứt khoát kiên quyết ly hôn trở về thành phố, may mắn kết hôn mấy năm không có con, cũng không có gì phải quan tâm.
Nhưng mà ngày trở về cũng không tốt đẹp giống trong tưởng tượng, cô ấy đã đánh mất nhiều năm sách vở như vậy, không phải nói nhặt lên là có thể nhặt lên được, lại nói cô ấy vốn cũng chỉ có bằng cấp hai, đại học cũng không thi đậu được.
Anh trai chị gái trong nhà đều kết hôn, không có chỗ để cô ấy dung thân, về đến nhà không được hai tháng đã bị đóng gói gả ra ngoài làm mẹ kế người ta.
Sau cùng trong tiểu thuyết còn nhắc tới cô ấy, khi nữ chính dẫn theo đứa con chơi ở công viên giải trí thì thấy cô ấy mặc đồ rách nát bị con riêng đánh chửi, trong lòng nữ chính còn nghĩ cũng không biết cô ấy có hối hận hay không, dù sao hiện giờ chồng trước của cô ấy trở thành vạn nguyên hộ, sống thật sự không tệ.
[万元户: Như tên gọi, đề cập đến các hộ gia đình có tiền gửi hoặc thu nhập trên 10.000 nhân dân tệ.
Thuật ngữ vạn nguyên hộ ra đời vào cuối những năm 1970.
Vào thời điểm đó, hộ gia đình đó là một gia đình rất giàu có.]
Đây là sự khốn cùng của nguyên chủ khi còn sống.
Sở Đình nghĩ như vậy lại cảm thấy, xuyên thành người qua đường Giáp cũng không có gì không tốt.
Phải biết rằng, đoạn thời gian đó đã phổ biến nữ chính vô cùng tàn nhẫn vô tình, vai diễn nữ trong tiểu thuyết này ngoại trừ nữ chính hầu như sẽ không có một ai có kết quả tốt.
Cho dù là người ban đầu có quan hệ tốt với nữ chính, sau đó cũng không biết là tác giả không viết gom đủ số lượng từ hay là như thế nào, đều hắc hóa, bắt đầu hãm hại nữ chính, sau đó bị nữ chính vả mặt nghịch tập.
Như vậy xem ra, làm người qua đường giáp cũng rất tốt đúng hay không?
Điều duy nhất cần chú ý chính là, người qua đường giáp này là người có chồng.
…
Hiểu rõ hết thảy mọi chuyện, cả người Sở Đình lại thả lỏng, dù sao cô không cha không mẹ, sống ở đâu không phải sống, không có người thân không có bạn bè, toàn bộ thế giới đoán là cũng chỉ có mẹ viện trưởng có thể nhớ rõ mình, mới có thể thương cảm một chút vì sự qua đời của mình, chỉ là đáng tiếc cho hai mươi vạn của mình! Cô cũng không có di chúc linh tinh gì đó, chỉ hy vọng hai mươi vạn đó có thể cho mẹ viện trưởng thì tốt rồi.
Ý thức tỉnh táo, Sở Đình lập tức nhận ra tình trạng thân thể của mình, cả người vô lực tứ chi như nhũn ra, vốn cô tưởng là di chứng của tai nạn xe cộ, hiện giờ ngẫm lại vô cùng có khả năng là đói.
Nhìn cái chén đó đặt trên bàn, ông chồng hờ đưa tới, chắc chắn không phải có độc, cho dù là thuốc Đông y bây giờ uống hai hớp cũng có thể lót dạ, Sở Đình chậm rãi đi qua bưng chén lên, trong chén đã không còn hơi nóng, nhưng hiện giờ thời tiết ôn hoà, cho nên nước trong chén vẫn ấm.