Nhưng rất nhanh, người đàn ông đi ra từ trong phòng, Ngọc Đào vội ngưng cười, đôi mắt mang theo lo lắng nghênh đón: “Bác sĩ Lục, bệnh của tôi thật sự không cần…”
Lời cô còn chưa dứt, đỉnh mày của người đàn ông nhíu một cái, đưa cho cô cái hộp nho nhỏ, rũ mắt chỉ nhìn xuống đỉnh đầu của cô:
“Thứ này không dùng trên vết thương hở và mắt.”
Dứt lời, anh xoay người muốn đi.
Ngọc Đào vội vàng gọi anh: “Bác sĩ Lục, anh vẫn chưa nói cho tôi biết là phải trả bao nhiêu tiền đấy?”
Bước chân Lục Vân Dương hơi ngừng, cũng không quay đầu lại mà nói: “Cho cô.”
“Vậy làm sao được?”
Ngọc Đào vội vàng theo sau, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm anh, nhanh chóng cầm túi nhỏ đã sớm chuẩn bị xong tiền từ ngang hông mình ra đưa tới: “Ngày hôm qua anh cứu tôi, cho tôi thuốc mỡ, bây giờ lại cho tôi dầu cù là, tôi không thể chiếm tiện nghi của anh nữa.”
Không đợi người đàn ông phản ứng, cô cầm tay anh lên rồi nhét tiền vào lòng bàn tay anh, sắc mặt mang theo vẻ xấu hổ.
“Bác sĩ Lục, trước kia có chút thành kiến với anh là vấn đề của tôi, chuyện từ hôn lần này cũng không tốt, mang đến cho anh rất nhiều phiền toái, hy vọng anh đừng giận tôi.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong hành động lại không có nửa phần xấu hổ, đầu ngón tay kia dường như vô ý vạch mấy đường ở lòng bàn tay anh.
Lục Vân Dương có cảm giác tay mình vừa bị lông mao quét qua, hơi ngứa, lại có chút mềm mại xen lẫn.
Đầu ngón tay của anh đột ngột nắm chặt lại, rũ mắt nhìn tiền trong tay một chút.
Tiền không nhiều, đoán chừng không vượt quá năm hào.
Sắc mặt anh không dao động, giọng còn lạnh lùng hơn mấy phần so với vừa rồi:
“Tiền tôi nhận, chút chuyện nhỏ này của cô không đáng để tôi tức giận, ngược lại là cô, không có việc gì thì đừng nghĩ lung tung.”
“Choáng đầu hoa mắt cũng chỉ cần trở về nằm một chút là ổn, đừng để đến lúc ngay cả dầu cù là cũng vô ích với cô.”
“…”
Lúc Ngọc Đào đi ra từ nhà họ Lục, chẳng những không bị lệnh đuổi khách của Lục Vân Dương dọa, ngược lại thần thái trên mặt cô càng sâu thêm mấy phần.
Chiến thắng cuộc đấu mở màn, cô phát hiện dường như người đàn ông này cũng không có không ưa mình như trong tưởng tượng, nghĩ tới đây, nụ cười của cô càng tươi hơn, trong lòng phút chốc sinh ra mong đợi với lần chạm mặt tới.
*
Uổng công Hứa Văn Thông đến nhà họ Tô đợi Tô Ngọc Đào rất lâu mà cũng không gặp được người, lúc trên đường trở về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức, anh ta nhìn thấy Ngọc Đào ở ngay trước mắt, đôi mắt của cô tràn đầy xuân sắc, sự vui sướng kia đã tràn ngập trên khuôn mặt.
Hứa Văn Thông cũng biết chuyện tối ngày hôm qua, Uyển Trinh cũng từ từ giải thích với anh ta rất nhiều chuyện phía sau.
Tô Ngọc Đào muốn từ hôn, Uyển Trinh không khuyên được, cuối cùng đầu óc nóng lên thuận miệng đề cập đến phương thức từ hôn cực đoan kia, nhưng không ngờ Tô Ngọc Đào lại tưởng thật.
Ở trong ấn tượng của Hứa Văn Thông, quan hệ của Tô Ngọc Đào và Uyển Trinh vô cùng tốt, hai cô cũng thường xuyên đến nơi ở của thanh niên trí thức để trao đổi cùng tất cả mọi người, cho nên anh ta khá quen thuộc.
Nhưng bây giờ anh ta không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Tô Ngọc Đào, thoáng cái cô liền nhẫn tâm đặt Uyển Trinh ở trên mũi đao dư luận mà lăng trì.
Lúc này Uyển Trinh chịu dày vò, bí thư chi bộ còn muốn gạch bỏ tên cô ta khỏi danh sách công dân gương mẫu, nhưng tên đầu sỏ trước mắt này vẫn còn lòng dạ cười đến vui vẻ như vậy?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của người đàn ông mang theo chán ghét mà nhìn về phía Ngọc Đào, phần chán ghét này không đơn thuần là bởi vì chuyện của Uyển Trinh, mà là mới vừa rồi Uyển Trinh còn nói cho anh ta một chuyện ——
Đó chính là Tô Ngọc Đào thích anh ta.
Chính vì vậy, Uyển Trinh muốn anh ta tới đảm nhiệm thân phận người hòa giải, muốn để Tô Ngọc Đào giải thích chút chuyện tối ngày hôm qua chỉ là một hiểu lầm với đại đội.
Không biết tại sao, bây giờ biết Tô Ngọc Đào thích mình, cảm giác chán ghét kia trong lòng anh ta dường như tăng thêm.