Hứa Văn Thông cảm thấy khó chịu, nhưng vì Uyển Trinh, anh ta không thể không cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên trước mặt bị một bóng người cản đường, Ngọc Đào suýt nữa thì va phải, cô ngẩng đầu, tầm mắt đột ngột chạm phải gương mặt của người đàn ông.
Gương mặt này có chút quen thuộc, nhưng bây giờ cô không nhớ nổi anh ta là ai.
Nhưng nếu có thể gặp ở nơi này, vậy chắc chắn là cùng một thôn, còn quen biết lẫn nhau, cô gật đầu với người đàn ông mà không mang theo một chút mập mờ nào, coi như là chào hỏi, sau đó vòng qua người anh ta trực tiếp rời đi.
Hứa Văn Thông sửng sốt một chút, cảm giác như đối phương không thấy mình, anh ta ho nhẹ một tiếng, lập tức mở miệng: “Ngọc Đào, hôm nay tôi muốn nói với cô chuyện của Uyển Trinh, có tiện không?”
Nghe được cái tên Tạ Uyển Trinh, đột nhiên trong lòng Ngọc Đào sốt ruột, cũng không quay đầu lại nói: “Bận lắm, không tiện.”
Hứa Văn Thông kinh ngạc, phản ứng của cô không giống như Tô Ngọc Đào lúc trước, chứ đừng nhắc tới mình là người cô thích.
“Nhưng chuyện này rất quan trọng.”
Anh ta đuổi theo cô, nhắm mắt theo đuôi: “Cô hẳn nên nghe tôi nói hai câu.”
Vốn dĩ những gì có liên quan đến Tạ Uyển Trinh Ngọc Đào đều trực tiếp làm lơ, hiện tại cô cũng định coi người đàn ông này như không khí rồi mặc kệ, nhưng cố tình loại người này không biết xấu hổ bám dính lấy cô, thế nào cũng phải chạy tới chọc cô tức giận.
“Anh là ai?”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt ác liệt, giọng điệu không kiên nhẫn: “Chuyện của tôi và cô ta có liên quan đến anh à?”
Lời đáp lại xa lạ như vậy, Hứa Văn Thông căn bản cũng chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ trong miệng cô, giống như là Ngọc Đào đang cố ý làm nhục anh ta.
Nhưng chuyện bây giờ quan trọng, anh ta cũng không muốn chấp nhặt cùng một cô gái: “Tôi là Hứa Văn Thông, thanh niên trí thức Hứa!”
Cái tên này khá quen thuộc, Ngọc Đào suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nhớ ra, thì ra anh ta chính là vai nam chính trong nguyên tác!
Đột nhiên ánh mắt của cô nhiều thêm mấy phần đăm chiêu, cẩn thận quan sát đối phương.
Thì ra người trước mắt này là cái tên đã khiến nguyên chủ vứt bỏ Lục Vân Dương còn tự kết liễu bản thân.
So với Lục Vân Dương khỏe mạnh phong độ, thằng cha này có vẻ càng thêm gầy yếu, ngũ quan anh ta thanh tú, môi mỏng bạc tình, trên mặt còn đeo một cái kính, thân thể thẳng tắp, giống như một thầy giáo dạy học.
Trừ dáng dấp thanh tú một chút, cũng không nhìn ra chỗ nào mê người.
Còn không cao bằng Lục Vân Dương, nhàm chán!
Ngọc Đào không có ý định lãng phí thời gian trên người anh ta, vẻ mặt ghét bỏ ồ một tiếng, quay đầu bước đi.
Trong thời gian rất ngắn, Hứa Văn Thông đã bị cô đối xử lạnh lùng lần thứ hai, anh ta cảm giác được mình bị đối phương nhìn khinh bỉ, nhưng vì Uyển Trinh, chuyện gì anh ta cũng có thể nhịn.
Anh ta lại đuổi theo Ngọc Đào, lần này đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện ngày hôm qua tôi có nghe nói, tôi tin tưởng Uyển Trinh tuyệt đối không phải người như vậy, các cô không thể ngồi xuống nói chuyện một chút được sao?”
Ngọc Đào “phì” cười một tiếng, chỉ cảm thấy anh ta rất ngây thơ, không biết sao cô đột nhiên lại hứng thú.
Chia rẽ lẫn nhau, cô cũng có thể.
“Anh thật sự chưa từng nghĩ trong lòng Tạ Uyển Trinh có người khác sao?”
Vẻ mặt cô lộ ra ý cười, giọng điệu chậm rãi.
Anh hỏi một đằng cô lại trả lời một nẻo, khiến Hứa Văn Thông không khỏi trố mắt, sau khi kịp phản ứng lại, sắc mặt anh ta hơi khó chịu: “Tô Ngọc Đào, cô đừng đánh trống lảng, tôi đang nói chuyện của Uyển Trinh với cô.”
“Tôi cũng đang nói chuyện của Uyển Trinh với anh đây.”
Ánh mắt Ngọc Đào nhìn kỹ, ra vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi hiểu cô ta hơn bất cứ ai, tôi nói trong lòng cô ta có người khác anh tin không?”
Người đàn ông biết rõ cô đang chia rẽ, nhưng dưới cái nhìn soi mói này của cô, vẻ mặt anh ta vẫn là lộ ra mấy phần không được tự nhiên: “Tôi không tin!”
Không muốn dây dưa chuyện này với Ngọc Đào, Hứa Văn Thông liền chuyển đề tài câu chuyện, tiếp tục đề tài mới vừa rồi bị cô cắt đứt.