Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 47: Bảng hiệu sống 3

Chương 47: Bảng hiệu sống 3




Cứ bận việc như vậy mấy ngày, Khương Lâm quả thực tích cóp được một ít hình thêu, cô định mang đi huyện thành thử xem một chút. Nếu có thể tìm được nguồn tiêu thụ, cô sẽ lập tức đi tỉnh thành. Dù sao thư giới thiệu của cô vẫn còn ở đây, thời hạn có hiệu lực hơn một tháng, cũng đủ để dùng.

Sau bữa sáng ngày hôm đó, Khương Lâm chuẩn bị lương khô, nói với Diêm Nhuận Chi một tiếng rồi xuất phát. Cô và Diêm Nhuận Chi không cần phải bắt đầu điểm danh vào giờ Mão, chỉ cần làm việc như bình thường là được.

Khương Lâm ra đến cổng, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng đuổi tới kịp.

Tiểu Bảo lôi kéo góc áo của cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cô rồi gọi: “Mẹ ~, mẹ dẫn con và anh Đại Bảo cùng đi với.”

Trình Đại Bảo tuy rằng không nói lời nào, nhưng ánh mắt vô cùng khẩn trương, sợ cô đi rồi không bao giờ trở về nữa.

Bị hai đứa trẻ nhìn như vậy, Khương Lâm căn bản không thể từ chối, cô chọt chọt cái mũi của Tiểu Bảo, cười nói: “Nhóc muốn đi bán bản thân sao?”

Tiểu Bảo liền cười rộ lên: “Mẹ, một vạn khối có đắt hay không?”

Khương Lâm: “Đắt chứ, đi nhanh đi, để xem lúc này nhóc con có thể được mua với giá bao nhiêu.”

Vốn dĩ Trình Đại Bảo còn sợ hãi mẹ sẽ bán bọn nó, nhưng Khương Lâm nói giỡn như vậy, căng thẳng trong lòng cậu nhóc cũng dần dần tiêu tán, khuôn mặt nhỏ cũng không còn căng thẳng tức giận nữa.

Khương Lâm mỉm cười chạy về phía trước, bao vải ở phần hông lúc lắc, Trình Tiểu Bảo giả vờ làm sư tử lớn đuổi theo cô: “Gầm gừ gầm gừ, ta muốn bắt ngươi ~~”

Trình Đại Bảo bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lại không hề tức giận khẩn trương, cũng sải chân đuổi theo.

Bọn họ vẫn đi bộ và đi nhờ xe như cũ, sau lại xuống xe ở cung tiêu xã.

Khương Lâm lấy ra hai cái khăn thêu hoa cỏ và côn trùng quấn quanh ở trên cổ Đại Bảo và Tiểu Bảo, để lộ hình thêu ra bên ngoài.

Khương Lâm nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo, dẫn bọn trẻ tới tiệm cơm.

Trình Đại Bảo khẩn trương nói: “Con không tới tiệm cơm!” Còn chưa có bán được đồ đi đâu.

Khương Lâm: “Đi xem có thể làm ăn được không.”

Cô để hai đứa trẻ đứng trong ánh mặt trời ở cửa tiệm cơm, hai đứa trẻ xinh đẹp quấn chiếc khăn xinh xắn, vừa nhìn vào đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Bản thân cô cũng lấy ra một túi tiền bằng vải bông thêu cành hoa mơ xanh, sau đó lại nói với hai đứa trẻ là mình phải mua hai cái bánh bao.

Lý Nguyệt Quế nhìn thoáng qua đã nhận ra bọn họ, dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp mang theo hai bé trai xinh xắn, nhiều năm qua cô ta cũng chỉ gặp được một lần như vậy, ký ức nhanh chóng khắc sâu.

“Ôi chao, là cô đó à.”

Khương Lâm lập tức bắt chuyện cùng cô ta, trước lạ sau quen, tự giới thiệu bản thân với nhau thì sẽ có giao tình.

“Tôi nói này em gái, đồ này thêu vô cùng đẹp, là cô tự làm sao?” Lý Nguyệt Quế nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn túi tiền của Khương Lâm, thật sự yêu thích không thôi.

Phụ nữ đối với các đồ vật nhỏ xinh căn bản không có sức chống cự.

Khương Lâm quan sát trái phải, nhỏ giọng nói: “Em mua đấy.”

“Mua chỗ nào vậy? Bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn mua một cái!”

Khương Lâm thở dài nói: “Thôn chúng tôi có vài bà lão, bởi vì một ít nguyên nhân mà cuộc sống trải qua vô cùng gian nan, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Tôi thấy bọn họ thêu mấy cái này...” Trước tiên cô bán thảm một chút đánh bài cảm tình, phụ nữ rất dễ dàng nảy sinh đồng tình đối với những người nghèo khổ xa lạ, điều này cũng để phòng ngừa bị cô ta ép xuống giá thấp.

Quả nhiên, trên mặt Lý Nguyệt Quế lộ ra thần sắc không đành lòng; “Thật là đáng thương mà.”

Không cần phải nói cô ta cũng biết tại sao lại như vậy, nếu như gặp phải nhà nào có con cái phân rõ giới hạn không ai chịu dưỡng lão, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Chỉ cần không phải những phần tử tích cực một lòng muốn dựa vào vận động kia để đi lên, dân chúng bình thường đa số đều sẽ đồng tình.

Khương Lâm nhìn biểu tình của cô ta, liền lấy mấy đồ vật có hình thêu ra, nào là khăn tay, túi đựng tiền, hoa văn thì có hoa sen, hoa mai, hoa lan các loại. Diêm Nhuận Chi làm việc rất nghiêm túc, sản phẩm của bà làm vô cùng độc đáo, cho dù không phải là thành phẩm để nộp lên trên thì bà vẫn làm tốt như thường. Khương Lâm vừa lấy ra mấy món đồ đã nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của vài người, ngay cả đầu bếp ở phía sau cũng đến xem.

Lý Nguyệt Quế cầm lấy lăn qua lộn lại yêu thích không buông tay, loại nào cũng thấy cực kì thích, “Em gái à, bao nhiêu tiền một cái vậy?”

Chú thích:

Thà làm ngọn cỏ của xã hội chủ nghĩa còn hơn là làm mầm cây của tư bản: Thà nuôi những người lao động có ý thức xã hội chủ nghĩa, có phẩm chất tư tưởng, đạo đức và thể chất, hơn là nuôi những kẻ tầm thường trắng tay phản động gây nguy hại cho nhân dân, xã hội, phá hoại đất nước.

Giờ mão điểm danh: vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.

Một vạn khối ~ 35.495.700 VNĐ.

.............






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch