Khương Lâm thở dài nói: “Thôn chúng tôi có vài bà lão, bởi vì một ít nguyên nhân mà cuộc sống trải qua vô cùng gian nan, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Tôi thấy bọn họ thêu mấy cái này...”
Trước tiên cô quyết định sẽ bán thảm một chút để đánh bài cảm tình, phụ nữ rất dễ dàng nảy sinh đồng tình đối với những người nghèo khổ xa lạ, điều này cũng để phòng ngừa bị người đối diện sẽ ép xuống giá thấp.
Quả nhiên, vừa nghe Khương Lâm nói xong, trên mặt Lý Nguyệt Quế lộ ra thần sắc không đành lòng, cô thở dài đáp: “Thật là đáng thương mà.”
Không cần phải nói cô ta cũng biết tại sao lại như vậy, nếu như gặp phải nhà nào có con cái phân rõ giới hạn không ai chịu dưỡng lão, những người già đó muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Chỉ cần không phải những phần tử tích cực một lòng muốn dựa vào vận động kia để đi lên, dân chúng bình thường đa số đều sẽ đồng tình.
Khương Lâm nhìn biểu tình của cô ta, liền lấy mấy đồ vật có hình thêu ra, nào là khăn tay, túi đựng tiền, hoa văn thì có hoa sen, hoa mai, hoa lan các loại. Diêm Nhuận Chi làm việc rất nghiêm túc, sản phẩm của bà làm vô cùng độc đáo, cho dù không phải là thành phẩm để nộp lên trên thì bà vẫn làm tốt như thường. Khương Lâm vừa lấy ra mấy món đồ đã nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của vài người, ngay cả đầu bếp ở phía sau cũng đến xem.
Lý Nguyệt Quế cầm lấy lăn qua lộn lại yêu thích không buông tay, loại nào cũng thấy cực kì thích, “Em gái à, bao nhiêu tiền một cái vậy?”
Khương Lâm dựa theo giá cả ở Cung Tiêu Xã mà báo giá, Diêm Nhuận Chi thêu hoa cho Cung Tiêu Xã đã giúp cho đại đội kiếm được không ít tiền, cô nói với giọng ngọt xớt: “ Nhóm các bà bán khăn tay này với giá là bảy mao, túi đựng tiền tám mao. Em hỗ trợ đi bán, ngồi xe tới đây, còn phải ăn một bữa cơm, nên sẽ lấy một chút tiền công gọi là lộ phí. Khăn tay tám mao, túi đựng tiền chín mao. Nhưng mà chị Lý là người quen, coi như là em mang giúp cho chị, không lấy tiền công.”
Giá này đương nhiên không hề rẻ, nhưng hàng hóa của cô không đủ, bán một cái thì kiếm tiền một cái vậy.
Hơn nữa thêu mấy cái hoa văn này nhiều thì đôi mắt cũng mệt mỏi chứ bộ? Đắt một chút cũng hợp lý mà.
Lúc này trong thành cũng có bán một số loại khăn tay vừa mỏng vừa nhỏ, dù rất xấu nhưng giá cũng đã hơn ba mao một cái rồi.
Cô sợ Lý Nguyệt Quế chê đắt nên không hề nói về vấn đề giá cả nữa, mà là cầm một cái khăn che mặt màu xanh nhạt thêu một chùm hoa nhỏ buộc lên tóc: “Chị Lý, chị xem có đẹp không? Vừa gọn gàng vừa mát mẻ.”
Tóc của cô dài đến bả vai, không tết bím tóc, dùng một cái khăn buộc lên trông đặc biệt xinh đẹp, người đầu bếp cũng đã động tâm, muốn mua một cái đem về cho vợ của mình buộc.
Trình Tiểu Bảo vỗ tay nhỏ hô lên: “Mẹ thật là xinh đẹp!”
Trình Đại Bảo cũng nhìn không rời mắt.
Lý Nguyệt Quế cười rộ lên: “Buộc trên đầu cô nhìn rất đẹp, nhưng chúng tôi thì không được, đầu tóc này vừa khô vừa mỏng.” Nói xong lại liếc mắt nhìn đầu bếp một cái.
Đầu bếp lập tức nhớ tới tóc của vợ mình cũng rất thưa thớt, đúng là như vậy.
Lý Nguyệt Quế cảm thấy hơi đắt một chút, nhưng mà nghe Khương Lâm nói cô sẽ không lấy tiền lời với mình thì rất vừa ý.
Bây giờ thấy Khương Lâm buộc lên đẹp như này, cô lại càng muốn mua, tưởng tượng bản thân mang một cái khăn giống vậy, há chẳng phải là hoa khôi của tiệm cơm sao? Đến lúc đó, hẳn sẽ dấy lên một làn sóng ghen tị trong giới chị em.
Cô lập tức nói: “Tôi mua một cái khăn, thêm một cái túi đựng tiền nữa.”
Đầu bếp cũng mua một cái khăn tay, còn cố ý nói với Lý Nguyệt Quế: “Không dùng để buộc tóc, chỉ lau mặt thôi cũng được nhỉ.”
Vải của chiếc khăn mặt mỏng hơn một chút và thấm hút mồ hôi, túi đựng tiền có vải dày hơn, chịu được mài mòn. Cách làm của túi đựng tiền cũng đơn giản, chính là may thành hình trụ, sau đó phía cuối xâu vào một sợi dây thừng, kéo lại thì có thể buộc chặt.
Khương Lâm thu tiền, lại mua cho Đại Bảo, Tiểu Bảo mỗi đứa một cái bánh bao để ăn.
Lý Nguyệt Quế hỏi cô: “Cô có nơi nào để đi không?"
Khương Lâm: “Em muốn đi ra chỗ ga tàu hỏa thử một chút, nếu chị Lý biết thì nói cho em biết nên đi nơi nào với.”
Lý Nguyệt Quế lập tức cười nói: “Cô đây là có điều không biết rồi, ga tàu hỏa người đến người đi, lấy đâu ra người có thời gian mua cái này. Cô có thể đi vòng vòng ở mấy chỗ như bệnh viện, cổng trường trung học, ngoài ra còn có những nhà máy phụ cận xem thử.”
Khương Lâm nghe xong lại vội vàng nói lời cảm ơn với Lý Nguyệt Quế.