Lúc Thẩm Gia Thụ biết tin tức này thì không hề quan tâm.
Anh cảm thấy những người này giống mình, từ đám mây ngã vào vũng bùn.
Haiz, người ta còn có chỗ nương tựa, tốt xấu gì người nhà ở thành phố cơ thể gửi vài thứ tốt đến, sau này còn có cơ hội về thành phố.
Thẩm Gia Thụ không nghĩ đến việc ôm đùi những người này.
Bởi vì anh biết người bị phân đến nơi này vốn không có quan hệ gì, người có mạng lưới quan hệ đều được chia đến nơi tốt.
Đội trưởng Lý đang chọn người đi đón thanh niên trí thức, con gái ông ầm ĩ muốn đi xem náo nhiệt.
Làm cha đương nhiên gật đầu đồng ý, chút chuyện nhỏ ấy vẫn được.
Lý Thanh Thúy giúp người trong lòng tạo cơ hội, muốn để Thẩm Gia Thụ xuất hiện nhiều trước mặt đội trưởng Lý.
"Nếu không thì dẫn Thẩm Gia Thụ đi cùng được không ạ?"
Đội trưởng Lý nói: "Dẫn nó đi làm gì? Đừng làm mất mặt."
Lý Thanh Thúy: "... Anh ấy phải đi cùng để trò chuyện với thanh niên trí thức."
Đội trưởng Lý nghĩ cũng phải, mình học không nhiều, đến lúc đó không biết nói chuyện với con nít từ thành phố đến cũng xấu hổ. Thẩm Gia Thụ bề ngoài không tệ, chỉ cần không nhắc đến chuyện nhà nông thì vẫn ổn, quan trọng là biết nói chuyện, dẻo miệng.
"Được thôi." Đội trưởng Lý đồng ý việc này nhưng vẫn nhìn con gái mà nói: "Hình như gần đây con luôn nhắc đến Thẩm Gia Thụ."
Tim Lý Thanh Thúy như ngừng đập: "Cha, là cha nhắc trước, con chỉ thuận miệng nói thôi. Hơn nữa, là người trong đội, con nhắc ai cũng nhiều cả."
Thật ra đội trưởng Lý nhìn ra điểm mấu chốt nhưng không định nói nhiều, dù sao chuyện này không thể nào.
Đồng thời cảnh cáo con gái: "Công tử bột là vô dụng nhất, phải là người có sức khỏe tốt mới làm việc tốt được."
"Cha!" Lý Thanh Thúy ngượng ngùng gọi.
Lý Thanh Thúy đích thân đi nói chuyện này với Thẩm Gia Thụ.
Lúc đó, Thẩm Gia Thụ đang cõng sọt vào kho hàng.
Nghe lời này, cả người anh run lên.
"Chuyện này... Tôi đi không thích hợp, tôi đi làm gì?"
Anh không muốn đi, trời nóng bức thế này còn phải đi xa nhà, hơn nữa đường không dễ đi. Mặc dù anh cũng muốn tìm cơ hội đi công xã xem thử nhưng không phải bây giờ.
Trong túi không có một xu, đi làm gì?
Lý Thanh Thúy nói: "Còn đi làm gì, chẳng phải... Chẳng phải em muốn đi sao?"
Thẩm Gia Thụ nghĩ, vì cô muốn đi nên tôi không muốn đi.
Mấy ngày nay, mặc dù gặt cỏ heo vất vả nhưng Thẩm Gia Thụ cảm thấy cơ thể mình dần quen rồi, có thể chịu được.
Cho nên suy nghĩ ăn cơm chùa nhà đội trưởng không còn kiên định như trước nữa.
Đương nhiên không phải không ăn nữa, ăn thì vẫn phải ăn, nhưng anh định chờ một chút. Tìm cha vợ phải từ từ, không thể chọn tùy tiện được.
Thẩm Gia Thụ không hề cảm thấy suy nghĩ này của mình không có tương lai.
Anh tiếp nhận giáo dục phải được hưởng phúc, cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải dùng tài nguyên có hạn để mình trải qua cuộc sống thoải mái nhất.
Chỉ cần không phạm pháp là được.
Ăn bám chỉ có thể nói là ăn của cha, cha vợ cũng là cha mà.
Anh hứa nếu có thể tìm cha vợ tốt thì sau này nhất định sẽ sinh con để cha vợ dưỡng lão!
Lý Thanh Thúy không biết suy nghĩ của anh, ngượng ngùng nói: "Dù sao anh cũng phải đi, cha em đồng ý rồi. Anh không muốn khiến cha em thích anh à."
"Đương nhiên là muốn." Đương nhiên Thẩm Gia Thụ hy vọng đội trưởng thích anh.
Chia việc tốt hơn cho anh.
"Vậy chẳng phải sao? Anh biểu hiện tốt một chút, đến lúc đó để cha em nhìn thấy ưu điểm của anh."