Thẩm Gia Thụ cảm thấy mình đầy ưu điểm, còn phải biểu hiện sao? Anh đứng trong đám người đó là viên ngọc sáng lấp lánh.
Bây giờ viên ngọc hơi long đong mà thôi.
Thẩm Gia Thụ nhìn cô gái này, trong lòng cảm thấy khó xử.
Anh muốn từ chối công khai nhưng không muốn đắc tội người ta.
Bà nội nói không nên tùy tiện đắc tội phụ nữ, sẽ rất thảm.
Cho nên cho dù điên anh cũng không tùy tiện dây vào phụ nữ, sợ làm tổn thương trái tim bọn họ.
Được rồi, cứ như vậy trước đi, bây giờ anh như hổ lạc đồng bằng, không tiện đắc tội đại đội trưởng.
Lý Thanh Thúy thấy Thẩm Gia Thụ gật đầu thì rất vui.
Cuối cùng nói một câu không liên quan: "Anh là Gia Thụ, em là Thanh Thúy." Cây cần xanh tươi mới tốt.
Nói xong thì bụm mặt chạy, cô gái này quên mình làm việc ở đây à, chạy làm chi.
Thẩm Gia Thụ cảm thấy lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Ngày đón thanh niên trí thức, Thẩm Gia Thụ cố ý ăn diện một chút. Anh không muốn quyến rũ ai, chỉ không muốn những thanh niên từ thành phố kia xem thường mình. Đối diện với người trẻ tuổi có cuộc sống gần giống anh, ít nhiều gì anh cũng có sĩ diện.
Lưu Quế Hoa thấy anh ăn mặc chỉnh tề, không vui nói: "Không phải đi xem mắt, ăn mặc như thế làm gì?"
"Tăng thể diện cho mẹ, nói với bọn họ mẹ con là Lưu Quế Hoa, là người phụ nữ may mắn nhất trong đội sản xuất, chẳng phải bọn họ rất hâm mộ à?"
Hiếm khi Lưu Quế Hoa bị con trai chọc cười.
Nhưng chỉ thế thôi, đến mức này bà không còn dễ nghe lời ngon ngọt nữa, phải thực tế.
"Biểu hiện tốt một chút, đừng để đội mất mặt."
"Con biết rồi, không sao con xem trọng thế này được?" Thẩm Gia Thụ nhìn gương, vuốt tóc bằng nước.
Dáng vẻ đỏm dáng kia làm Lưu Quế Hoa hơi ghê răng.
Khoan hãy nói, thằng nhóc này có dáng dấp đẹp nhất nhà.
Tuổi không lớn nhưng cao, có lẽ khi còn bé ăn nhiều trứng gà.
Mặt trắng nõn, vì ít làm việc nhà nông.
Quả nhiên đẹp trai đều là tiền chất đống.
Lưu Quế Hoa thà để con trai xấu mà chăm chỉ một chút còn hơn.
Thẩm Gia Thụ hiếm khi ung dung đi ra ngoài, nhưng sự ung dung này chỉ trước khi nhìn thấy Lý Thanh Thúy. Sau khi nhìn thấy cô ta, ít nhiều gì anh cũng cảm thấy hối hận, không nên chải chuốt cho đẹp.
Nhìn dáng vẻ cười đỏ mặt của cô ta, đoán chừng cô ta hiểu lầm rồi.
Đội trưởng Lý rất đồng tình với cách ăn mặc này của Thẩm Gia Thụ.
Cũng làm cho đám thanh niên từ thành phố đến thấy trong thôn này không thiếu người tài.
Mặc dù chỉ làm ra dáng thôi nhưng cũng có thể đem ra dùng được. Sau này bọn họ vào đội đừng tự cho là đúng, đừng nghĩ rằng mình từ thành phố đến rất cao quý là được rồi.
Trên đường, đội trưởng Lý hỏi Thẩm Gia Thụ lát nữa
chuẩn bị nói chuyện gì với đám nhóc con kia.
Thẩm Gia Thụ nói: "Hôm qua tôi đã chuẩn bị kỹ từ sớm rồi. Đầu tiên là giới thiệu về số người trong thôn rồi mới nhắc đến số lượng ruộng đất, cuối cùng nói về ngành nghề trồng trọt. Nói về việc những năm gần đây sản xuất rất tốt, để các đồng chí từ thành phố cảm nhận được cuộc sống ở nông thôn đang phát triển tích cực."
Phải hưởng phúc, đừng như anh bây giờ như gặp ác mộng, không muốn chấp nhận.
Đội trưởng Lý thấy Thẩm Gia Thụ chuẩn bị như thế thì rất yên tâm, rất tốt, cuối cùng cũng không sắp xếp nhầm người.
Nếu sắp xếp người không nói được lời nào, cái rắm cũng không thả được mới là mất mặt.