Người ở nông thôn không thể mất mặt trước đám nhóc thành phố được, như thế sau này không dễ quản lý.
Xem ra có đôi khi vẫn cần dùng đến vẻ ngoài, trong đội vẫn cần một hai người có vẻ ngoài.
Lúc này, đội trưởng Lý nhìn Thẩm Gia Thụ có vẻ công nhận.
Lúc nói chuyện phiếm lại nói với Thẩm Gia Thụ về công việc trong đội, rồi lại nói trường tiểu học trong đội có thể sẽ chọn rất nhiều người.
Thật ra đội trưởng Lý không nói sẽ sắp xếp Thẩm Gia Thụ đi dạy tiểu học.
Nhưng ông cảm thấy Thẩm Gia Thụ có thể là người dự bị.
Mà người dự bị thì có rất nhiều, thêm Thẩm Gia Thụ cũng không sao. Đến lúc đó không chọn thì chỉ cần nói với anh một câu. Lý do ông nói thế vì thấy mặt con gái mình đỏ bừng lên nên không nhịn được phải nói ra. Nếu như thật sự không được... Ông khẽ cắn môi... Ôi trời, răng cắn môi hơi đau đấy.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Thẩm Gia Thụ nghe nói như thế thì rung động, dạy con nít anh có thể làm được.
Nhưng trên đời không có đĩa bánh nào tự dưng rơi xuống, ngoại trừ người nhà chấp nhận nuông chiều anh, người ngoài không thể nào.
Anh theo ánh mắt đội trưởng Lý nhìn Lý Thanh Thúy, lập tức hiểu rõ.
Chuyện này... Bị người ta chọn làm con rể à?
Đương nhiên, làm giáo viên tiểu học thì phải làm con rể của đội trưởng Lý.
Vốn dĩ trong lòng Thẩm Gia Thụ đầy nhiệt huyết bây giờ lại cảm thấy lạnh lẽo, còn hơi chua xót. Anh không dám tỏ thái độ, thay vào đó là hỏi về những đứa nhỏ trong trường, nói về thời gian mình đi học lúc trước rồi nói sang chuyện khác.
Quả nhiên đội trưởng Lý bị anh dẫn sang chủ đề khác.
Lý Thanh Thúy thì thất vọng hiện lên mặt, cảm thấy Thẩm Gia Thụ quá thành thật, sao lại không dùng côn đánh rắn thế, nếu như vậy thì có thể xong mọi chuyện rồi.
Nhưng cô nhìn trúng nhân cách của Thẩm Gia Thụ, nếu là người khác thì đã sớm biết có ý gì.
Gương mặt cô đỏ lên, đội trưởng Lý nhìn ê răng, đúng là con gái hướng ra ngoài.
Nói chuyện một phen đã đi đến công xã.
Lúc này đội sản xuất công xã có rất nhiều người.
Tất cả mọi người đi xe đến, đội sản xuất có tiền còn lái xe máy kéo đến.
Không giống đội sản xuất Trường Hưng của Thẩm Gia Thụ chỉ có hai con lừa già, lần này vì đi kéo người nên phải dùng hết.
Nhóm thanh niên trí thức chưa đến, đám đội trưởng đội sản xuất tập trung nói chuyện phiếm.
Thẩm Gia Thụ cũng thừa dịp đánh giá công xã.
Trong ký ức của anh có tình hình liên quan đến công xã nhưng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Đương nhiên trên đường không có buôn bán, hai bên đều là nhà ở của đơn vị.
Thẩm Gia Thụ đi dạo thấy có một nhà bán đồ, vì là ngày mùa nên không có ai dạo phố đi mua đồ cả.
Nhìn công xã quạnh quẽ tiêu điều này trong lòng Thẩm Gia Thụ không dễ chịu. Anh đã quen đô thị náo nhiệt, lúc ở nông thôn anh nghĩ chắc là bên ngoài sẽ tốt hơn.
Nhưng sau khi thấy công xã cùng như thế, anh phát hiện thời đại này cách thời đại anh từng sống quá xa.
Rất khác biệt.
Đường Niên Niên cũng rất khó chịu.
Trước đó, khi tỉnh thành phân công thì cô vốn có cơ hội đi đến nông trường gần đó. Nhưng người phân công thấy trên hồ sơ ghi vì chị bị bệnh nên chủ động đi nông thôn thì cảm thấy cô giác ngộ cao.
Người ta không khen thưởng người có tính giác ngộ cao như cô mà cảm thấy nên phân công cô đến nơi thích hợp.
Vì thế, Đường Niên Niên đi đến công xã Hồng Tinh nghèo nàn lạc hậu.