Trong lòng cô ấm ức và chua xót không nói nên lời, cô đâu tự nguyện đến đây, chỉ là bị người nhà ghi tên đẩy đi.
Trên đường đi, nhìn thấy cảnh sắc càng lúc càng tiêu điều, hoang vu giống như lòng cô vậy.
Việc này... Cũng quá khó khăn rồi.
Nhưng cô lại không thể kể chuyện này ra.
Mấy thanh niên trí thức được phân công đi cùng đều hâm mộ cô, nói cô được phân tới chỗ như thế không cần lo lắng, sau này còn có cơ hội trở về, không giống mình sau này phải chôn chân ở đây.
Đường Niên Niên có nỗi khổ khó nói.
Gió thổi tóc cô bay loạn đầy bụi đất, gương mặt trắng nõn tiều tụy hơn nhiều.
Xa xa, nghe thấy tài xế hô: "Sắp tới rồi, chuẩn bị xuống xe."
Mười mấy thanh niên trí thức bắt đầu thu dọn hành lý, chỉ là trong lòng mọi người đều không dễ chịu, dù sao nơi này thật sự quá kém.
"Đến rồi đến rồi, nhường chỗ chút đi."
Chủ nhiệm Hách làm ở công xã thấy xe tới, nhìn băng rôn đã biết thanh niên trí thức tới, kêu gọi mọi người nhường đường đi.
Những đội sản xuất quen biết với ông đã lâu đã nói với ông hãy phân công cho đồng chí nam có thể làm việc, đừng cho phụ nữ yếu đuối làm.
Đội trưởng Lý cũng nói: "Điều kiện trong đội tôi như thế có nữ không được, cho nam đến đi."
"Nam sao? Lúc trước xe đến xảy ra vấn đề, người ta khỏi bệnh rồi à?" Đội trưởng đội sản xuất sát vách móc mỉa: "Lần trước, những thanh niên trí thức khỏi bệnh kia đúng là xui xẻo, mới đi đã trở về, người ta sẽ nhớ ông cả đời."
Chuyện này khiến cho người ta rất mất mặt, đội trưởng Lý đen mặt nói: "... Có bản lĩnh thì đừng phân cho đội chúng tôi." Ông chẳng thèm, nếu không phải công xã bắt buộc thì ông cũng chẳng muốn đến đây.
Chủ nhiệm Hách lập tức nói: "Cãi nhau cái gì, đám thanh niên còn chưa tới mà mấy người đã có thái độ này rồi. Người ta sẽ nghĩ gì chứ? Đều phân theo yêu cầu! Rồi mới tính tiếp. Tránh ra hết cho tôi, đừng cản đường!"
Thẩm Gia Thụ ngồi xổm trên xe lừa thấy xe dừng lại, có rất nhiều thanh niên trí thức đi xuống.
Nam nam nữ nữ hoặc xoay người nôn hoặc vội chỉnh lại tóc, không nói chỉnh tề hay không, chỉ thấy rất vất vả mệt mỏi.
Bởi vì sợ đội sản xuất làm ầm ĩ, tất cả mọi người được phân ngẫu nhiên, đội trưởng rút thăm mấy tên, rút được ai thì về đội người đó.
Đội trưởng Lý lên trước, vì lần đầu ông được phân thanh niên trí thức, hơn nữa lần này danh sách của ông nhiều nhất. Trong đội người khác chỉ hai hay ba người, còn ông một lần bảy người.
Đội trưởng Lý sợ tay mình thối nên gọi con gái rút. Vì lần trước ông rút cuối cùng xe lừa xảy ra vấn đề, trong lòng ông hơi hoảng.
Lý Thanh Thúy ngại ngùng không dám đi qua nên đẩy Thẩm Gia Thụ qua.
Thẩm Gia Thụ cười tủm tỉm đi qua, sau khi chào hỏi các cán bộ bên đội sản xuất rồi mới hỏi Lý đội trưởng: "Vậy tôi rút nhé?"
Đội trưởng Lý xoa mũi: "Ừm, nhanh lên, rút tốt một chút, không thì..."
Trong lòng Thẩm Gia Thụ rất có lòng tin, trước kia khi anh chơi trò chơi thì rất dễ trúng lớn trong trò chơi rút thưởng.
Vì thế, anh đưa tay vào hộp cầm một nắm lớn, rồi đếm đúng bảy người, còn dư ném vào.
Đội trưởng Lý vội vàng muốn xem tên trong đó là nam hay nữ.
Mở một cái ra, Diệp Lan, nữ.
Lại mở thêm, Khương Hồng, nữ.
Lại mở tiếp... Đường Niên Niên, nữ.
Mở tiếp nữa, Trần Thanh, nữ.
Sắc mặt đội trưởng Lý tái rồi, ông nhìn gương mặt của Thẩm Gia Thụ lại cảm thấy hối hận.