Ai thực sự không thích cô, hoặc ai ghét cô, cô đều có thể cảm nhận được.
Cô cảm nhận được, người này đột nhiên có vẻ ghét mình.
Đường Niên Niên mím chặt môi, quay lại làm việc chăm chỉ.
Tự nói với bản thân mình đừng có nghĩ nhiều, vốn dĩ là tình cờ gặp nhau, tại sao phải để ý người ta ghét có ghét bản thân mình không?
Có thể cô là người khó ưa như vậy.
Một lúc sau, mu bàn tay trắng nõn của Đường Niên Niên bị lá cây cứa vào, lòng bàn tay cũng đầy vết xước.
Cô nghiến răng, không để bản thân mình phát ra tiếng đau đớn.
Nhưng ngược lại các cô gái ở bên cạnh ầm ĩ xảy ra không ít vấn đề.
Khương Hồng ngu ngốc làm đứt tay mình, cô ta khóc lóc thảm thiết. Thẩm Gia Thụ vội vàng tìm một loại lá cây, để cô ta nhai nát và đắp lên vết thương.
Khương Hồng khóc ngày càng to hơn.
Vẫn là Đường Niên Niên nhanh chóng lấy khăn tay sạch của mình băng bó vết thương cho cô ta. Sau đó Khương Hồng vinh quang ngồi ở bên cạnh dưỡng thương.
Trong lòng Thẩm Gia Thụ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Lan một lòng cảm thấy bản thân mình có khả năng lại bị một con rắn lột ra dọa đến mức xuýt chút nữa ngất trên mặt đất.
Thẩm Gia Thụ: “…”
Anh đột nhiên có một chút hiểu được tâm trạng những người khác lúc làm việc cùng với anh rồi. Có phải cũng là phát điên như vậy?
Thẩm Gia Thụ cảm thấy bản thân có chút choáng váng rồi mới cảm thấy dẫn dắt thanh niên trí thức là một việc cùng đơn giản nhẹ nhàng.
Anh nhìn những cô gái thanh niên trí thức, đều là những cô gái trẻ.
Trong đó người lớn nhất là Diệp Lan, dường như chỉ mới mười chín tuổi.
Anh biết vào thời điểm này, việc tốt nhất là anh nên làm, giống như một nam tử hán gánh vác nhiệm vụ quan trọng cắt cỏ. Để các cô gái ấy nghỉ ngơi chút.
Vào lúc này nhất định có thể giành lấy thiện cảm của các cô gái.
Nhưng mà…
“Khụ khụ, tất cả nhìn tôi làm gì, làm việc chăm chỉ. Đây là vì tốt cho các cô. Mọi người không biết sao, trong đội chúng tôi cũng có nhiều cơ hội phân công công việc tốt. Tiêu chuẩn phân công này căn cứ vào cái gì? Đương nhiên căn cứ vào biểu hiện bình thường của mọi người. Mọi người biểu hiện càng tốt, sau này cơ hội sẽ càng nhiều.”
Diệp Lan nghe xong, nhanh chóng hỏi: “Sẽ có cơ hội tốt sao?”
“Ví dụ như là nhân viên chấm điểm, giáo viên tiểu học, nhân viên quản kho thóc…” Thẩm Gia Thụ đếm trên đầu ngón tay: “Nhiều lắm, tốt hơn là sẽ được phân công đi công xã làm trợ lý. Đây là những công việc cần phải xem biểu hiện. Cho nên mọi người cần phải nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, thể hiện năng lực của bản thân, biểu hiện thật tốt.”
Sau đó nhỏ giọng nói: “Người khác tôi sẽ không nói, tôi cũng biết mọi người không dễ dàng gì.”
Mấy cô gái mới tới nên không biết tình hình ở đây thế nào. Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Gia Thụ chân thành, lập tức tràn đầy ý chí phấn đấu.
Các cô gái ấy cũng không có lý tưởng cao đẹp như những thanh niên trí thức ngày xưa. Chỉ là muốn tranh thủ vì bản thân mà kiếm được một phần công việc tốt. Như vậy mới khiến cho cuộc sống ở nông thôn không khó khăn nữa.
Vốn dĩ những cô gái không thể chống đỡ được nữa bỗng nhiên lại tràn trề sức lực.
Ngay cả Khương Hồng cũng bị sợ tụt lại phía sau. Cầm lưỡi liềm mà tiếp tục làm việc.
Nhìn thấy những thanh niên trí thức bắt đầu làm việc, Thẩm Gia Thụ lai mồ hôi trên trán .