Làm việc cho họ là không có khả năng, anh cũng muốn tìm người làm việc thay cho anh đó.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ khinh thường đồng chí nữ. Anh cảm thấy các cô gái thực ra cũng có tiềm năng vô hạn. Trong các ngành các nghề, đều có bóng dáng sáng ngời của họ.
Vậy trên phương diện cắt cỏ này, sao có thể để rớt lại phía sau được?
So với những tay lính mới vào này, trái lại dù sau Thẩm Gia Thụ cũng trở thành tay lão luyện rồi. Rất nhanh anh đã làm xong nhiệm của bản thân. Sau đó không làm nữa.
Làm nhiều là chuyện không thể. Làm nhiều rồi cũng không thể cho anh thêm một phần cơm nào.
Thẩm Gia Thụ đeo găng tay vào, vác cỏ đi bàn giao. Lúc đi ngang qua Đường Niên Niên, đúng lúc cô đang ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên mặt.
Có thể là do trước đây anh đối với cô có tâm tư không thể cho ai biết, lúc Thẩm Gia Thụ nhìn cô, cảm thấy trong lòng bản thân khác lạ, không được thoải mái.
Ngay sau đó anh liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Lại không cẩn thân lướt nhanh qua thấy mu bàn tay trắng nõn của cô, nhìn thấy trên bàn tay toàn là vết xước.
“…”
Quả thực là không dễ dàng gì, chỉ mới mười bảy tuổi. Vào tuổi này của anh vẫn còn đang học bài. Tuổi trẻ không có việc gì thì đi dạo phố, uống trà sữa và đi xem phim.
Thẩm Gia Thụ tháo găng tay xuống, lúc đi ngang qua cô thì đưa găng tay qua.
Đường Niên Niên mím môi nhìn anh.
“Tôi làm xong rồi, không cần nữa. Cô cứ dùng trước đi, bằng không khi trở lại không làm được nữa đâu.”
Đường Niên Niên không nhận, trong lòng cô đang suy xét, người này rốt cuộc có đang ghét cô không. Tại sao lại không giống với những người ghét cô trước đây?
Cô không nhận, Khương Hồng nhanh chóng đi qua nhận: “Đưa cho tôi đi, tay của tôi vẫn còn khó chịu, cũng không phát găng tay bảo hộ lao động. Nếu không tay của tôi cũng sẽ không bị đứt rồi.”
Thẩm Gia Thụ nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó lại nhìn đôi găng tay trong tay của Khương Hồng. Sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đường Niên Niên rồi rời đi.
Tại sao cô gái này lại ngu ngốc như vậy? Lợi ích tới tay rồi lại có thể để người khác cướp đi.
Cha của cô tại sao lại sẵn lòng để cô đến nông thôn được nhỉ?
Lão già này… xưởng trưởng làm cha có chút không đủ tư cách. Anh lắc đầu rồi rời đi.
Diệp Lan và Trần Thanh cũng nhìn thấy tiếng động của bên này, biết rằng Thẩm Gia Thụ vừa mới chủ động đưa găng tay cho Đường Niên Niên. Trần Thanh tiếp tục cúi đầu xuống làm việc, nhưng trái lại Diệp Lan vênh mặt lên.
“Thật là mỏng manh. Cô mau chóng bảo người cha làm quản đốc của cô đưa cô trở về đi.”
Đường Niên Niên cũng đang phiền muộn, nghe được lời này liền cả giận nói: “Tôi không đi, không đi đó!” Muốn đi cũng không đi được, chung quy tại sao phải nhắc đến chuyện này làm gì?
Cô hừ một tiếng thật mạnh, rồi nhanh chóng làm việc.
Bản thân sau khi làm xong việc, lại còn giúp đỡ cho Khương Hồng.
Trong lòng Khương Hồng cảm động. Sau khi đến nơi này, cô ta luôn cảm thấy người có thể giúp người khác làm việc, cô ta đều liều mạng kết giao.
“Niên Niên cô tốt với tôi quá.”
“Xin chào.” Đường Niên Niên xấu hổ cười. Rất nhiều người không thích cô, vì vậy cô cần phải tốt với những người thích cô.
“Có điều Niên Niên, thật đó, nếu như cô có đường đi rồi, thì mau chóng quay về đi. Như vậy quá khổ rồi.