Khương Hồng vẻ mặt u buồn như đang nhìn khuôn mặt của mình.
Đường Niên Niên: “…”
Lúc bàn giao công việc vào buổi trưa, tất nhiên là không đạt tiêu chuẩn.
Lúc nhân viên chấm điểm trừng mắt nhìn Thẩm Gia Thụ, thiếu chút nữa tròng mắt đã lồi ra ngoài. “Tại sao lại không đưa họ đến để hoàn thành công việc?”
Thẩm Gia Thụ vẻ mặt của người vô tội: “Phần công việc của tôi đã làm xong rồi.”
“Vậy bọn họ đâu? Cậu không quản, tốt xấu gì cậu cũng giúp đỡ một ít chứ. Chủ yếu là phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Gia Thụ ngay lập tức bày ra vẻ mặt ngốc nhìn anh ta: “Công việc này có thể tùy tiện giúp sao? Nam chưa vợ gái chưa chồng, tôi giúp rồi, quay về rồi truyền ra điều tiếng không tốt thì làm sao? Đến lúc đó những lời hay tốt đẹp là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, những lời không hay là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Nghe nói như thế, Đường Niên Niên chợt bừng tỉnh ra, cảm thấy bản thân đã ngộ ra chút gì đó. Hóa ra là như vậy, hóa là đang tránh hiềm nghi, người này cũng suy nghĩ quá chu đáo rồi.
Nhân viên chấm điểm nghe được những oán này thiếu chút nữa sặc nghẹn rồi.
Đây là Thẩm Gia Thụ, người lười biếng thì không cần nói, nói đạo lý không ra gì. Đọc vài cuốn sách còn thở gấp. Ngày trước cũng không nhìn thấy anh hồ đồ như vậy.
Hết lần này tới lần khác các cô gái thanh niên trí thức còn có vẻ mặt tán thành với dáng vẻ đó.
Nhân viên chấm điểm ghi công điểm của anh, sau đó nhìn Thẩm Gia Thụ nói: “Cậu cứ như vậy, quay về tôi nói với đội trưởng một tiếng, đổi vị trí của cậu. Để đồng chí nữ đến dẫn dắt các cô ấy.”
Thẩm Gia Thụ thở dài: “Tôi biết rồi, tôi vừa mới có thành tích, liền có người đến hái đào. Mọi người như vậy là đang đố kị tôi.”
Nhân viên chấm điểm cuối cùng bị chọc tức đến mức bỏ đi.
Thẩm Gia Thụ nhìn những cô gái thanh niên trí thức nói: “Hãy nhìn xem tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức để giành cơ hội cho mọi người. Nếu như người thích biểu hiện dẫn dắt mọi người, thì ai có thể nhìn thấy sự tiến bộ của mọi người?”
“Công việc này đối với tôi thật sự không quan trọng, vẫn còn rất nhiều vị trí quan trọng phù hợp với tôi.” Khi nói ra lời này, anh có vẻ tự tin, không có một chút áy náy vì sự khoác lác. Thật là lừa người.
Ít nhất những cô gái thanh niên trí thức này đã bị lừa.
Trên đường đi trả công cụ với Thẩm Gia Thụ còn cảm ơn anh.
Thẩm Gia Thụ xua tay.
Đang định nói không cần khách sáo, liền nhìn thấy trước cửa kho thóc, Lý Thanh Thúy đang ngượng ngùng nói chuyện với vài nam thanh niên trí thức.
Người dẫn đầu trong nhóm nam thanh niên trí thức là một người cao to, đương nhiên, cao lớn này chỉ dành cho những nam thanh niên trí thức khác.
Thẩm Gia Thụ cảm thấy so với bản thân mình vẫn kém hơn một chút.
Nhưng vì một người như vậy mà khiến cho đồng chí Lý Thanh Thúy trong nháy mắt thay lòng đổi dạ.
Anh quan sát đánh giá vài lần, nhìn thấy trong mắt của Trình Hướng Dương đối với Lý Thanh Thúy là khinh thường, nhất thời bĩu môi đi qua nói: “Thanh Thúy, đây là làm sao vậy? Giữa trưa mà còn nói chuyện với người khác sao?”
Lý Thanh Thúy nhìn thấy Thẩm Gia Thụ thì có chút chột dạ, có chút hoảng sợ.
Cô ấy cảm thấy mình đã phản bội Thẩm Gia Thụ, lại sợ Trình Hướng Dương hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Không có gì, cùng với đồng chí mới tới nói về một số việc trong đội.