Anh thực sự muốn nhắc nhở đại đội trưởng, nếu ông không quản cô gái này thì trái tim của ông sẽ bay theo cô ấy mất. Nhìn Trình Hướng Dương kia đi, lỗ mũi của hắn hướng lên tận trời. Còn kiêu ngạo hơn cả anh trước kia.
Mọi người đều hài lòng với găng tay mới.
Trên đường đi, Khương Hồng ngửi thấy mùi cá từ cơ thể của anh: “Đồng chí Thẩm Gia Thụ, buổi trưa cậu ăn cá sao?”
Thẩm Gia Thụ: “Chớ nói bậy bạ”.
“Tôi ngửi được!” cô ấy nói: “Cậu ăn cá rồi”.
“Có thể là người khác ăn, tôi đi ngang qua tình cờ bị ám mùi…” Loại chuyện này có thể nói ở khắp mọi nơi sao? Không được, tất nhiên không được. Ăn mảnh một mình chỉ muốn một mình anh biết.
Khương Hồng: “...’
Thấy Thẩm Gia Thụ không thừa nhận, cô ấy cũng không tiếp tục dây dưa nữa mà bắt đầu than vãn. Nói hôm nay cơm chưa nấu, mọi người đều không ăn được, chỉ có thể uống chút nước đường đỏ với sữa mạch nha, ăn chút bánh quy.
Những điều này trước đây mà nói, đều không một chút hấp dẫn đối với anh. Anh đã nhiều năm không uống nước đường đỏ, còn sữa mạch nha thì... “Sữa mạch nha là gì?”
“Đó là sữa mạch nha, khi uống mùi sữa thơm ngọt ngào” Khương Hồng vui vẻ kể lại “Niên Niên cho tôi uống”.
Khi nghe cô ấy miêu tả Thẩm Gia Thụ bắt đầu hình dung, trong lòng không tự chủ được bắt đầu rung động. Đây không phải do anh muốn, mà là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Nhìn đi, thật tốt khi có gì đó để ăn ở nhà. Tới nông thôn rồi mà thức ăn còn ngon hơn anh.
Không giống anh, mới ăn mấy miếng thịt cá, toàn thân đã muốn bay lên. Những người này còn cho rằng uống nước đường và ăn bánh là bình thường, miễn cưỡng.
Thẩm Gia Thụ bất giác nhìn Đường Niên Niên, cô vẫn luôn mỉm cười.
Thảo nào trông cô trắng trẻo thanh tú như vậy, hóa ra là cô do uống sữa mạch nha quá nhiều. Nếu trước kia mỗi ngày anh đều được uống sữa tươi, nhìn dáng dấp anh cũng đẹp hơn người khác.
Ban đầu Thẩm Gia Thụ nghĩ rằng buổi chiều anh có thể tiếp tục lăn lộn công việc cắt cỏ hàng ngày, nhưng đại đội trưởng đã phá tan giấc mộng của anh.
Sau khi nhân viên ghi điểm báo cáo thành tích buổi sáng lên, anh được cử đi cho lợn ăn.
Để cho một nữ đồng chí khác đến thay thế công việc của anh.
Khi biết tin, cả người Thẩm Gia Thụ đều không muốn.
Anh đã từng đến chuồng lợn, nơi đó rất hôi. Cho heo ăn không chỉ đơn giản là cho heo ăn mà còn phải vệ sinh chuồng heo.
Toàn thân anh đều thấy không được: “Cái này không phải quá đơn giản sao? Tôi cảm thấy việc đó mà nói không phải chính là tôi có tài mà không được trọng dụng sao.”
Nhân viên ghi điểm: “Đại đội trưởng nói, em có thể lựa chọn đi khuân vác cùng Thẩm Gia Lương”.
Thẩm Gia Thụ chỉ cảm thấy vai có hơi đau: “Cho lợn ăn cần có kỹ năng, việc như vậy rất nặng, chỉ có thể để em làm”.
Vì vậy, anh nghiêm túc nói với Đường Niên Niên và những người khác: "Các đồng chí thanh niên trí thức, tôi chỉ có thể giúp các bạn đến đây thôi, tiếp theo phải dựa vào các bạn rồi.” Sau khi ký tên xong, anh bỏ dao rựa và giỏ tre xuống, đi đến trang trại nuôi lợn trên núi.
Nhìn bóng lưng của anh, cô vẫn có chút bất đắc dĩ, dù sao anh cũng là người cô quen đầu tiên ở đây.
Chẳng qua là anh sắp làm chuyện lớn, cô cũng không thể lúc nào cũng trông chờ vào người khác.
Anh một lần nữa cảm thấy thật là thiệt thòi khi không có một người cha vợ tốt bụng.