Thời điểm Lý Thanh Thúy chưa thay lòng, đội trưởng Lý đã chăm sóc anh rất tốt, lại còn muốn sắp xếp trường học cho anh, sắp xếp việc cắt cỏ cho anh. Rất sợ anh chịu khổ, mệt mỏi.
Bây giờ thì tốt rồi, đội trưởng Lý đã thay lòng, anh bị ném vào làm những công việc mệt mỏi và hôi hám này. Dù mệt nhưng anh vẫn nghĩ đến việc cô ấy chăm sóc anh, không muốn cô ấy bị lừa. Không ngờ thực tế bây giờ đội Trưởng Lý lại như vậy!
Anh bịt mũi, cảm thấy rất tức giận. Xúc một xẻng phân heo cho vào sọt, mang tới cây mận để đổ.
Không thể đầu hàng, cho dù anh phải làm công việc này cả đời, cũng không thể nào ăn cơm nhà họ Lý.
Một ông lão đi đến bên cạnh, lặng lẽ nhặt phân heo.
Thẩm Gia Thụ liếc nhìn ông ta,càng muốn khóc hơn.
Anh đã từng xem TV, những người cử xuống chuồng bò và chuồng heo đều là những ông chủ lớn, nhưng đội ngũ sản xuất của anh thì khác, đây là bác sĩ Phương, vì tuyên truyền phong kiến mê tín, cho người dân uống nước bùa để chữa bệnh làm người bệnh nôn mửa tiêu chảy, sau khi bị tố cáo ông ta được đưa đến đây để giáo dục.
Còn những người khác, họ cũng là những thành phần không tốt trong tổ sản xuất này. Dù sao cũng không có ai để nương tựa.
Mùi hôi thúi của chuồng heo làm tan bớt mùi cá buổi trưa.
Đây không phải là khoảng thời gian mệt mỏi nhất đối với anh, nhưng chắc chắn là khoảng thời gian tồi tệ nhất.
Thấy xung quanh ít người hơn, anh cầm xẻng đặt xuống, tìm một nơi để nghỉ ngơi. Dù sao, tệ nhất là anh sẽ bị mắng khi quay lại mà thôi. Vẫn còn một ít thức ăn ở nhà, anh tình nguyện ăn ít một chút, cũng phải bớt làm một chút.
Anh tìm một cái cây lớn phía sau chuồng heo, dựa vào gốc cây ngồi xuống, thoải mái thở dài. Anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, dường như anh nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Kiếm được bao nhiêu?”
“Tối hôm qua tôi tới ngôi mộ, một đêm kiếm được tám tệ”.
“Nhiều như vậy?”
“Đâu có nhiều, đây vẫn là còn ít đấy”.
Thẩm Gia Thụ lập tức mở mắt ra, sau đó anh cẩn thận lắng nghe.
Anh nhận ra giọng nói này, hai người này phụ trách việc nhặt phân heo, là "phần tử xấu" trong trang trại heo, trước đây là những địa chủ nhỏ trong thôn.
Hai người này âm thầm tự kinh doanh bán lẻ. Có vẻ như họ đang kiếm tiền. Hình như đã tìm ra cách để lấy hàng và bán chúng trên thị trường chợ đen.
Trái tim Thẩm Gia Thụ lập tức trở nên kích động.
Anh đang suy nghĩ xem có nên tìm cách liên lạc với họ hay không, sau đó quay về kiếm ít tiền, một tháng kiếm hai lần, so với làm ruộng còn thoải mái hơn. Cũng có thể mở một bếp nhỏ hoặc một cái gì đó.
Cuối cùng, anh nghe thấy một người trong số họ nói: “Gần đây nên cẩn thận một chút, mấy ngày trước có một người chết”.
Thẩm Gia Thụ: “...!!!”
“Chết như thế nào?”
“Nửa đường bị người bán ở chợ đen giết”.
Chết người, chết người rồi! Sống trong thời đại hòa bình, Thẩm Gia Thụ được các vệ sĩ bảo vệ, không nhịn được nổi da gà phía sau lưng.
Anh ngay cả động đậy cũng không dám, sợ có người phát hiện ra anh nghe lén.
Kinh doanh hay gì đó đi, anh không phù hợp.
Cả ông nội và bố của anh đều nói rồi, anh không phù hợp với công việc này. Chỉ thích hợp nằm ở nhà để ăn, uống sống cả đời.
Buổi chiều sau khi làm xong việc, Thẩm Gia Thụ trở về, trong lòng nghĩ vẫn còn sợ hãi.