Thỏ, hơn nữa còn là một con thỏ bị va vào đến ngất đi.
Mễ Thanh Thanh và Mễ Ninh Ninh cũng đi tới, nhìn thấy con thỏ béo thì mừng rỡ, đây chính là thịt đó, một khối lớn như vậy, ngoại trừ tết đến, nhà ai có thể ăn được chứ?
Mễ Thanh Thanh hít sâu một hơi, đề nghị: "Chúng ta hiện tại liền về nhà?" Trước hết mặc kệ số rau dại còn lại vẫn chưa hái xong, thịt khá là quan trọng.
Mễ Thiên Hạo yên lặng đi tới, xách con thỏ béo lên, áng chừng một chút, thật rất có trọng lượng, nội tâm dâng lên một luồng hừng hực, buổi tối bọn họ có thể ăn thịt rồi.
"Điềm Điềm, em mang cái rổ nhỏ đến cho anh trai." Mễ Thiên Hạo nói, "Chúng ta đặt con thỏ vào bên trong, mặt trên dùng rau dại che lên, không thể để cho người khác phát hiện chúng ta bắt được thỏ."
Đây chính là thịt, ngàn vạn lần không thể để cho người ta đoạt mất.
Mễ Điềm Điềm cũng ý thức được điểm này, vội vã cầm cái rổ không trên tay đưa cho anh trai. Mễ Thiên Hạo cầm rổ, đặt thỏ ở phía dưới cùng, sau đó vừa tìm đến một đống lớn rai dại đậy ở phía trên, che kín con thỏ. Phỏng chừng con thỏ này là bị đụng phải cho nên hôn mê, toàn bộ hành trình một chút phản ứng đều không có, đúng là thuận tiện cho Mễ Thiên Hạo làm việc.
Giấu thỏ xong, Mễ Thanh Thanh cũng thu thập xong rau dại đã hái, mỗi người cầm trên tay một chút, vội vã đi về nhà.
Nửa đường, trước mặt bọn họ có một đám con trai đi tới, nhìn khá quen, cách thật xa cũng không ngừng vẫy tay. Mễ Điềm Điềm rất gấp gáp, nghĩ thầm nhiều người như vậy, nếu như thỏ bị phát hiện, bọn họ liệu có cướp đi không.
"Anh trai, chúng ta chạy mau." Cô sốt sắng mà nói với Mễ Thiên Hạo.
Mễ Thiên Hạo cũng trở nên sốt sắng, ảo tưởng trên người mình gánh vác sứ mệnh vĩ đại, sau đó dưới chân phát lực, mang theo những người khác chạy chậm đi.
"Mễ Điềm Điềm, tôi. . ." Cậu con trai đi đầu khuôn mặt có chút xấu hổ lên tiếng.
Sau đó, liền thấy những người nhà họ Mễ cũng không nhìn cậu ta một chút nào, một cơn gió từ bên cạnh bọn họ chạy sượt qua.
Khổng Đại Tráng: ? ? ?
Tại sao thấy cậu ta liền chạy, dung mạo cậu ta rất đáng sợ sao?
"Anh Đại Tráng, chúng ta có cần đuổi?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên muốn đuổi theo." Khổng Đại Tráng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, "Chúng ta còn chưa xin lỗi Mễ Điềm Điềm. Mọi người cũng vậy, sau khi nhìn thấy cô ấy thì đều cười lên cho tôi, đừng tiếp tục khiến người ta sợ.”
Đám người kia chính là mấy người ngày hôm qua chơi đống cát ở gần nhà họ Mễ, cuối cùng hại Mễ Điềm Điềm bị đá đập trúng đầu ngất đi. Ngày hôm qua, mỗi gia đình bọn họ đều bị bà cụ Mễ làm thịt một đao, về đến nhà đều hưởng thụ một trận đãi ngộ măng tre xào thịt. Nhưng những người này bản tính đều không xấu, biết mình làm hỏng việc, trong lòng cũng không có oán hận đối với Mễ Điềm Điềm đã hại bọn họ chịu đòn, trái lại dự định nói xin lỗi.
Kết quả không thành công, mấy người Mễ Điềm Điềm nhìn thấy bọn họ vậy mà đều chạy.
Chạy.
Trong lòng mấy người cố ý đến xin lỗi một trận oan ức, bọn họ thật sự là đặc biệt đến xin lỗi.
Cho nên đoàn người do dự chốc lát, hướng về phương hướng Mễ Điềm Điềm rời đi đuổi tới.
"Mọi người chạy cái gì chứ, chờ chúng tôi một chút, chúng tôi có lời muốn nói."
Mễ Thiên Hạo ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến, kinh hô: "Chạy mau, bọn họ đuổi theo."
Tuy rằng không biết bọn họ vì sao lại đuổi theo, nhưng cứ chạy trước đã.
Sau đó, người hai phe người chạy tôi đuổi, hình thành một phong cảnh xinh đẹp ở trong thôn.
Người nhà Khổng Đại Tráng nhìn thấy đứa đi đầu trong đám người kia chính là tiểu tử thối nhà mình, tức giận mắng: "Tiểu tử này làm gì vậy, ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy còn không chịu dạy dỗ sao? Không được, chờ trở lại phải dạy dỗ nó một chút nữa."
Nói xong, tự giác chột dạ vùi đầu làm công việc.
Thái Kiều Chi vừa vặn đang ở trong sân sửa soạn đất trồng rau, nghe được một trận tiếng bước chân ngổn ngang thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã phát hiện bọn nhỏ nhà mình đang nhanh chóng chạy về nhà, trong tay mỗi đứa đều cầm đồ vật, chạy trốn thở không ra hơi.