"Mẹ, nhanh, nhanh, nhanh đóng cửa lại." Mễ Thiên Hạo lưu lại câu nói này, tiếp tục mang người đi vào trong, chạy vào nhà chính đùng một cái đóng cửa lại.
Thái Kiều Chi bị nhốt ở ngoài cửa: ?
Và Mễ Điềm Điềm bởi vì chân ngắn chưa kịp chạy vào: ?
Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau.
Không nói gì.
Thái Kiều Chi đứng tại chỗ hít sâu một hơi, ôm con gái đang ngây ngốc lên, giúp cô sửa sang lại tóc, sau đó hỏi: "Điềm Điềm, con nói cho mẹ, tại sao mọi người chạy trở về gấp như thế? Là trên đường gặp phải chuyện gì sao?"
Mễ Điềm Điềm thở phào, vui cười nghiêng đầu đến gần lỗ tai Thái Kiều Chi, nhỏ giọng nói: "Mẹ, ngày hôm nay chúng ta có thể được ăn thịt rồi. Có một con thỏ đụng vào trên người con hôn mê, anh trai mang nó về, con xem qua rồi, là một con thỏ thật lớn."
Không chỉ đáng yêu, mà còn ăn ngon.
Nói xong còn giơ nhấc tay khoe chiến lợi phẩm bên trong. Mấy cây rau dại mềm và một nhúm nhỏ lông thỏ.
Lần này, Thái Kiều Chi cũng không bình tĩnh, nghĩ thầm không trách con trai con gái còn có hai cháu gái đều vội vội vàng vàng chạy về như vậy, hóa ra là nhặt được thứ tốt.
Lúc này, mấy người Mễ Thiên Hạo cũng thả thứ tốt đi ra, chạy đến bên người Thái Kiều Chi líu ra líu ríu địa chia sẻ vui sướng khi bắt được mùa lớn. Thái Kiều Chi vừa nghe, mấy đứa nhóc này không chỉ nhặt được một con thỏ béo, còn mang về rất nhiều rau dại, vẻ mặt cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Vận may này cũng quá tốt rồi.
Mễ Thanh Thanh đơn giản bỏ qua chuyện Mễ Điềm Điềm chạy loạn một lúc ngắn, nói với Thái Kiều Chi: "Thím ba, những thứ này đều là Điềm Điềm dẫn theo chúng ta tìm tới, Điềm Điềm thực sự là quá tuyệt rồi."
"Nào có nào có, Điềm Điềm cùng mọi người ra ngoài chơi, vẫn phải dựa vào mấy đứa." Thái Kiều Chi khiêm tốn nói, trong lòng vui rạo rực, con gái bà quả nhiên là giỏi.
Mễ Điềm Điềm ở một bên lộ ra một nụ cười thuần khiết, căn bản không ý thức được chị cả đều đẩy công lao lên trên người cô.
"Mễ Thiên Hạo, Mễ Điềm Điềm, mọi người mau ra đây, tôi biết mọi người ở nhà, chúng ta có chuyện nói với mọi người. Hồng hộc. . ."
Nụ cười Mễ Thiên Hạo trên mặt biến mất, lông mày trên mặt mũm mĩm tuấn tú đã nhíu lại thành hai con giun, không vui nói: "Bọn họ làm sao vẫn còn ở đây, vậy mà một đường theo lại đây."
Lời nói xong, cậu giận đùng đùng chạy đi mở cửa. Cậu đã từ trong âm thanh nghe ra người lên tiếng là ai, bà nội từng nói với cậu là ai chơi đùa đống cát, Khổng Đại Tráng chính là một người trong số đó.
Hừ, cậu còn chưa có đi tìm người tính sổ mà người liền tự mình đưa tới cửa.
Mở cửa ra, khuôn mặt Khổng Đại Tráng từ sau cửa lộ ra, Mễ Thiên Hạo dữ dằn hỏi: "Cậu có chuyện gì không?"
Chính mình ngăn ở cửa, không cho cậu ta đi vào.
Khổng Đại Tráng hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của Mễ Thiên Hạo, gãi gãi sau gáy hề hề nói: "Chúng ta muốn xin lỗi Mễ Điềm Điềm, mọi người chạy cái gì chứ, lời nói cũng không cho chúng ta nói xong."
Ồ, hóa ra là xin lỗi, không phải đến cướp đồ vật. . .
Sắc mặt cứng ngắc của Mễ Thiên Hạo hơi có chút buông lỏng, nhưng vẫn không cho người ta đi vào: "Xin lỗi thì không cần, dù sao thì mọi người cũng bồi đã thường đồ vật."
"Vậy không được, cái kia vốn là nên bồi thường, chuyện này không liên quan chuyện chúng ta muốn xin lỗi Mễ Điềm Điềm." Tính khí của Khổng Đại Tráng cũng cố chấp, nhất định phải đích thân nói xin lỗi với người ta.
Hai người một không cho vào, một nhất định phải tiến vào, liền như vậy day dưa.
Thái Kiều Chi ôm con gái đã nghe rõ ràng đám cậu nhóc bên ngoài kia đến làm gì, hỏi con gái: "Điềm Điềm, con có muốn qua đi nghe bọn họ nói xin lỗi không?"
Mễ Điềm Điềm nháy mắt một cái, cũng ý thức được đám người ngoài cửa kia đến đây là có liên quan đến chuyện ngày hôm qua, chần chờ nói: "Nhưng mà mẹ, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là tự Điềm Điềm không cẩn thận."
Thái Kiều Chi hôn một cái ở trên mặt con gái: "Vậy con đi nói với bọn họ một chút đi."
"Được rồi."
Mễ Điềm Điềm bị buông ra, một đường chạy chậm đến bên người anh trai, từ phía sau anh trai thò đầu nhỏ ra, quay về mấy người Khổng Đại Tráng nói: "Tôi không có chuyện gì, mọi người không cần nói xin lỗi."