Ăn cơm, mọi người bắt đầu vào chỗ ngồi, giới thiệu qua về mình một chút.
Hoá ra người đàn ông của nhà bác gái Trình tên là Tiêu Đại Trụ, là anh em ruột với trưởng thôn, còn có cậu em trai tên là Tiêu Tam Trụ. Nhà bác gái Trình và nhà trưởng thôn giống nhau, đều có hai cậu con trai và một cô con gái, nam chính là con trai út của nhà trưởng thôn, nhưng nhà bác ba họ Tiêu lại sinh được ba cô con gái. An Nhiên chỉ là nghe nói nhưng chưa gặp bao giờ.
An Nhiên còn biết được, anh trai lớn lên phù hợp với thẩm mỹ của cô tên là Tiêu Thành An, nhưng là nghĩ đến anh trai này cùng nam chính là họ hàng, cô liền có chút lùi bước, rốt cuộc người có quan hệ với nam chính, nữ chính đều đại biểu cho rắc rối.
An Nhiên cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm. Không có phát hiện một ánh mắt cháy bỏng thường nhìn về phía cô.
Hai người từ nhà thím Trình rời đi, trở lại nơi ở của thanh niên trí thức, thấy mọi người đều đã nghỉ ngơi. An Nhiên và Trịnh Tú Hồng cũng im lặng trở lại trong phòng mình.
Sau khi về phòng, ở trong không gian tắm rửa xong nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay. Xem ra lần đầu tiên cô thấy sắc nảy lòng tham, cứ như vậy không có làm gì đã kết thúc. Nhưng là bảo vệ tính mạng quan trọng, phải rời xa hết thảy phiền toái.
Mà bên kia, Tiêu Thành An nằm ở trên giường, cũng nghĩ hôm nay nhìn đến bé thanh niên trí thức. Lúc nghỉ phép trở về chờ ở tiệm cơm quốc doanh, lần đầu tiên nhìn thấy cô, thấy bộ dáng của cô rất sống động, là một bé béo nhưng cái béo múp míp của trẻ con, tóc đen dài mềm mại buộc ở sau đầu nhìn rất đáng yêu. Không ngờ đó lại là thanh niên trí thức mới tới thôn mình. Duyên phận này, nghĩ đến, không tự giác mỉm cười.
Bên này An Nhiên còn không biết chính mình đang bị một con sói nhớ thương, vẫn vô tư ngủ ngon.
Nhưng Vương Khê Khê ở phòng lại mất ngủ, nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy hôm nay, Tiêu Kiến Thiết thật sự rất ưu tú, tốt hơn tất cả những người đàn ông mà cô ta đã gặp. Nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn của anh ấy, liền không tự giác đỏ mặt, hơn nữa anh ấy lại là một bộ đội, nghe nói đã là tiểu đoàn trưởng, nếu như cô ta có thể gả cho anh ấy, không chuẩn còn có thể đi theo quân đội, công việc nhà nông cô ta một ngày cũng không muốn làm nữa.
Cắn môi, trong mắt hiện lên sự cương quyết, ngầm ra quyết định, người đàn ông này nhất định phải là của cô ta.
Buổi sáng An Nhiên tỉnh ngủ nhưng cũng không muốn ra khỏi giường, cọ cọ chăn, nằm lười trong chốc lát, sau đó mới rời giường rửa mặt, hôm nay cô định đi lên núi nhìn xem, hái chút rau dại, tùy tiện đi dạo.
Ở trong phòng ăn một chén mì thịt bò, uống một lọ sữa chua, giải quyết xong bữa sáng, nghĩ hôm nào phải đi thị trấn mua chút tương, nấu nước tương ăn kèm với cơm.
Nước tương ăn kèm với cơm mà cô nấu là có công thức riêng được học từ một người con cháu của ngự trù xưa, An Nhiên đối với những chuyện khác không ham thích, nhưng ngoại lệ với mỹ thực, chỉ cần món ăn chính mình ăn thấy ngon, liền nhất định phải tìm hiểu nguồn gốc, cách chế biến và làm lại nó.
Người con cháu của ngự trù đó là bạn của bà ngoại cô, xem An Nhiên như con cháu của mình, thấy An Nhiên thích mỹ thực như vậy, mà mình thì không có người có thể kế thừa nghề này, liền đem những gì mình biết đều dạy hết cho cô.
Cõng sọt chậm rãi đi lên núi, ở chân núi, đã không còn có rau dại gì, chắc là đã bị người trong thôn hái hết, xem ra chỉ có thể đi vào sâu trong núi.