Tiếp tục đi vào bên trong, cây cối càng ngày càng tươi tốt, An Nhiên cảm thấy chắc là gần với khu vực núi sâu, trên mặt đất gần như đã không có dấu vết người đi lại.
Lại đi thêm một lát, nghe thấy một thanh âm thở hổn hển, An Nhiên cứng người lại, không thể nào xui xẻo như vậy? Chính mình chỉ là tò mò đi một chút, sao lại gặp phải lợn rừng.
Nhìn quanh bốn phía, không có người nào, An Nhiên lấy ra dùi cui điện từ trong không gian, làm tư thế phòng ngự, thanh âm càng ngày càng gần, từ trong lùm cây xuất hiện một cái đầu heo rất lớn, mang theo hàm răng nanh nhìn rất đáng sợ.
An Nhiên run lên vì sợ hãi, nhưng không ngăn cô chỉnh mức điện đến lớn nhất, dí gậy về phía đầu con lợn rừng, lợn rừng tru lên, không bao lâu sau liền run rẩy ngã xuống đất.
Lần đầu tiên cô chân chính kiến thức đến cái gì gọi là tiếng giết heo, cũng may mắn, gặp phải con lợn rừng lạc đàn, trong tay cầm dùi cui điện, lại dí điện lên con lợn rừng một lần nữa đến khi cảm thấy là đã chết thật. Đánh giá con vật trước mắt, có lẽ nặng khoảng 200 đến 250 cân, răng nanh trông rất dọa người.
Thu lợn rừng vào không gian, An Nhiên cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát, rửa tay sạch sau đó lấy ra một chiếc bánh ăn đỡ đói, uống một chén nước, nghỉ thêm một chút rồi quyết định đổi sang đường khác đi tiếp.
Sau khi đi tiếp một đoạn, cô phát hiện phía trước có một cây mận rất lớn, bởi vì nơi này hẻo lánh ít người đi lại, cho nên trái cây nhiều đến nặng trĩu làm cong cả cành cây. Cô mừng rỡ, vui vẻ chạy đến cây mận.
Cô nếm thử một quả mận, “Ôi, rất ngọt” nhìn một cây quả mận, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Mất một tiếng để hái hết quả, nhìn đến có mấy trăm cân, để đầy cả sọt, trở về sẽ chia cho nhóm thanh niên trí thức, còn lại đều bỏ vào không gian, ăn dần, cũng có thể làm mứt quả. Vị trí này phải nhớ kỹ để sang năm còn tới. Phải làm sao để có thể liên tục phát triển.
An Nhiên vô cùng cao hứng đi trở về, đi đến lưng chừng núi, có thể thấy mờ mờ hình dáng thôn nhà. Liền nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện.
An Nhiên cũng không để ý, tưởng là các bác gái đi hái rau dại hoặc là bọn trẻ đang chơi đùa, tiếp tục đi lên phía trước, tiếng nói càng ngày càng rõ ràng.
An Nhiên dừng lại bước chân lắng nghe tiếng nói. Hử? Nghe giọng nói như thế nào giống như là Vương Khê Khê. Còn có giọng nói của một người đàn ông. An Nhiên thật cẩn thận tới gần, nghĩ nhìn xem có chuyện gì không.
Liền nghe thấy Vương Khê Khê dịu dàng nói: “Anh Tiêu, ngày hôm qua làm anh khó xử, rốt cuộc cô bé kia là cùng thôn, hai người cùng nhau lớn lên, tôi không muốn vì tôi mà hai người cãi nhau không vui.”
Trên mặt Tiêu Kiến Thiết mang sự xót thương trả lời: “Thanh niên trí thức Vương, cô thật sự quá thiện lương, không sao, tôi không thể nhìn người khác nói cô như vậy, tôi... tôi sẽ đau lòng.”
An Nhiên mặt không biểu tình: “...”
Mặt Vương Khê Khê đỏ bừng, dùng giọng nói hờn dỗi nói: “Anh Tiêu, anh thật đáng ghét.”
Tình chàng ý thiếp, ve vãn đánh yêu, làm An Nhiên thấy nổi da gà cả người.
Lúc này, An Nhiên cảm giác có người đến gần mình, bỗng nhiên quay đầu xem, thấy là anh trai ngày hôm qua Tiêu Thành An.
Tiêu Thành An đưa ngón tay đặt ở trên miệng ý bảo chính mình nhỏ giọng, An Nhiên hiểu biết gật gật đầu, trong mắt Tiêu Thành An mang ý cười, nắm cánh tay An Nhiên mang cô rời khỏi hiện trường đang rắc cẩu lương này.