Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 16: Con Muốn Xe Đạp Của Chú

Chương 16: Con Muốn Xe Đạp Của Chú




Triệu Bân đó tuy tội không thể tha, nhưng cô gái tên Tô Hòa này cũng không đơn giản.

Con gái bình thường gặp phải tình huống thế này đã sớm bị dọa đến mất hồn mất vía, nhưng cô thì khác. Tuy trông cô cũng giống như bị dọa sợ, nhưng mỗi một câu nói ra đều đang dẫn dắt đám đông, dẫn tới phát hiện bằng chứng phạm tội.

Người như thế này sao có thể nhảy sông tự vẫn?

Dĩ nhiên Tô Hòa không biết con tinh tinh mà cô suy đoán ở ngay đây, lúc này cô vẫn đang kính nghiệp sắm vai nhân vật người bị hại đáng thương.

Rất nhanh, phía trên cử người tới phong tỏa hiện trường, bắt Triệu Bân đi.

Có người tốt chuyện còn chạy vào trong xưởng góp vui. Khi Ngụy Cầm nghe nói Triệu Bân bị bắt, còn tưởng là Triệu Bân đã lăng nhục Tô Hòa rồi, bà ta hoàn toàn không quan tâm hống hách nói: “Bọn chúng đang hẹn hò, là con tiện nhân đó lập bẫy dụ dỗ con trai tôi, con trai tôi vô tội.”

Đợi khi bà ta biết chuyện tủ bí mật bị lộ, lúc này mới tái mặt ngất xỉu.

Phó xưởng trưởng Triệu cũng chẳng khá hơn tới đâu, nghe xong liền đái ra quần.

Tô Vĩnh Thạch và Tô Hòa cũng bị gọi đi điều tra tình hình, Tô Vĩnh Thạch sợ hãi run lẩy bẩy, ghi lời khai xong run rẩy đi ra.

Chẳng mấy chốc, Tô Hòa cũng ra.

Bây giờ Tô Vĩnh Thạch đối mặt với Tô Hòa có hơi lúng túng, muốn giải thích lại cảm thấy không thể thốt lên được, dù sao đúng là ông ta có lòng riêng.

Không giải thích lại sợ Tô Hòa quay về cáo trạng, ông cụ Tô sẽ xử ông ta mất.

Tô Hòa đang cúi đầu cũng im lặng, hai người giữ im lặng suốt dọc đường, rất nhanh đã tới căn nhà trệt mà Tô Vĩnh Thạch thuê.

Đây là một căn nhà thuê nhà nước, một căn viện lớn ban đầu được phân cách thành năm hộ, giữa các hộ có tường đất phân cách, tiền thuê mỗi tháng là bốn tệ hai hào bảy.

Vừa vào nhà, Tô Hòa đỏ hoe mắt nói: “Chú hai, trước khi tới chú đã nói thế nào ở trước mặt ông bà? Tuy sau cùng chú cũng quay lại, nhưng nếu không phải Triệu Bân đột nhiên nổi điên, nói không chừng con đã, đã bị anh ta lăng nhục rồi.

Cho dù bây giờ, tuy trông con có vẻ không sao, nhưng lòng con đã tổn thương nghiêm trọng, con cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết cho rồi…”

Tô Hòa nói xong, lộ ra dáng vẻ không còn luyến tiếc gì.

Lần này Tô Vĩnh Thạch thật sự sợ điếng!

Nếu Tô Hòa có mệnh hệ gì, đoán chừng ông cụ Tô có thể xách cuốc vào huyện đánh ông ta!

Anh cả chị dâu cũng sẽ tới tìm ông ta liều mạng!

“Tiểu Hòa, chú hai thật sự không biết Triệu Bân là một tên súc sinh. Nhưng chuyện này quả thực là lỗi của chú hai, chú hai đền cho con là được rồi!”

Tô Vĩnh Thạch nói xong, tát mình một bạt tai thật mạnh.

Tô Hòa xì xụt nói: “Chú hai, chú thật lòng muốn bù đắp cho con?”

Tuy Tô Vĩnh Thạch nhớ hình như mình không nói bù đắp, nhưng thấy thái độ của Tô Hòa dường như đã dịu lại, vội nói: “Đúng, đúng, Tiểu Hòa con muốn gì thì nói với chú hai, chú hai đảm bảo khiến con hài lòng.”

Tô Hòa xoa tay: “Con muốn chiếc xe đạp kia của chú.”

Tô Vĩnh Thạch: “...”

Tuy Tô Hòa có thể mua một chiếc xe đạp từ sở giao dịch, nhưng không thể giải thích nguồn gốc, cho nên mới nêu ra muốn xe đạp.

Phản ứng đầu tiên của Tô Vĩnh Thạch chính là cho rằng Tô Hòa đang đùa, chiếc xe đạp ông ta gửi ở nhà cha mẹ vợ đã ngốn của ông ta 150 tệ.

Số tiền này có thể chỉ là một tháng rưỡi tiền lương của phó xưởng trưởng Triệu. Nhưng Tô Vĩnh Thạch là công nhân tạm thời, nhận mức lương học nghề, một tháng chỉ có mười chín tệ tám hào tư, không ăn không uống cũng phải để dành gần một năm.

Càng đừng nói lúc đầu để có được một tấm phiếu xe đạp, ông ta đã tốn bao nhiêu công sức!

Khoảng thời gian này, em vợ Tào Phú Quý đang xem mắt, mẹ vợ Vương Phượng Dung mới đề nghị mượn xe đạp để ra oai một chút.

Tuy Tô Vĩnh Thạch không nỡ nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Kết quả, bây giờ Tô Hòa nói muốn xe đạp của ông ta?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch